Ba chiến thần lớn này, chính là ba người năm đó thua dưới tay Cuồng thần Huyết Ngục. Nhưng Cuồng thần Huyết Ngục không giết họ.
Bởi vậy, trong lòng ba vị chiến thần nảy sinh cảm kích, từ đó nguyện vào sinh ra tử với Cuồng thần Huyết Ngục. Hiện giờ nghe nói Cuồng thần Huyết Ngục đang tiến đến Nam Lộc hỏi tội, do đó họ liền dự định cũng đến đây trợ giúp.
Đương nhiên, cũng do Hoàng Phủ Tranh và Tư Mã Long Minh đề phòng trường hợp bất đắc dĩ, cho nên sáng sớm hôm đó đã liên hệ với ba vị chiến thần đến đây giúp đỡ.
Nhìn thấy ba người họ tới đây, tinh thần của người nhà họ Hoàng Phủ và họ Tư Mã nhất thời tăng vọt.
Vẻ sợ hãi trên mặt mới nãy bây giờ đã tan biến, chỉ trong phút chốc đã biến thành sự khinh thường cùng đắc ý giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Mấy người muốn xen vào chuyện của người khác ư?”
Chiến thần Long Hổ nhìn thấy ba vị chiến thần, sắc mặt đã trở nên cực kì khó coi, bộ dáng đề phòng như gặp phải kẻ địch mạnh.
Dù sao họ cũng được mệnh danh là ba chiến thần lớn An Nam. Đám người chiến thần Long Hổ đương nhiên biết thực lực của mấy người này, chắc chắn không kém bản thân họ.
“Không sai.” Chiến thần Đồ Long cười lạnh một tiếng, thuận tiện liếc nhìn về phía chiến thần Long Hổ một cách trịch thượng:
“Huyết Long, Huyết Hổ, niệm tình mấy người là đồng sự ngang cấp, mấy người đi đi, chúng tôi sẽ không giết mấy người.”
“Lấy hai chọi ba, mấy người nên biết mình không hề có phần thắng, đừng tự rước nhục vào người.” Trên mặt chiến thần Lam An cũng hiện lên một vẻ kiêu ngạo.
“Hôm nay chúng tôi phải giết kẻ giả mạo kia. Chiến thần Long Hổ, nếu mấy người muốn ngăn cản, đừng trách chúng tôi xuống tay vô tình.”
Nghe thái độ của ba vị chiến thần, có vẻ hôm nay nhất định phải giết chết Lâm Thiệu Huy.
Trong lòng người nhà họ Hoàng Phủ và nhà họ Tư Mã đã vui mừng phát điên, nháy mắt trở nên tràn đầy tự tin.
Ngay lập tức, khuôn mặt Hoàng Phủ Tranh đầy vẻ dữ tợn, lại cũng mở miệng, giọng điệu như răn dạy nói với chiến thần Long Hổ:
“Tôi nói rồi, hôm nay tên nhóc này nhất định phải chết. Mấy người nếu không muốn chết chung thì biến khỏi đây càng sớm càng tốt.”
Dáng vẻ lên mặt, vô cùng kiêu ngạo.
Chính xác là không thèm để chiến thần Long Hổ vào mắt.
Bởi vì hiện giờ sau lưng ông ta đang có ba vị chiến thần trợ giúp. Bàn về thực lực hoàn toàn cùng đẳng cấp với chiến thần Long Hổ.
Nếu thật sự muốn bắt đầu trận chiến, tất nhiên lực lượng phải tương đương nhau.
Nhìn thấy thế, trên mặt Hoàng Phủ Hiên cũng hiện lên vẻ dữ tợn. Anh ta cười một cách điên cuồng:
“Ha ha ha, Lâm Thiệu Huy, ngay cả thần may mắn cũng đứng về phía chúng tôi. Hôm nay anh nhất định phải chết.”
Anh ta vốn tưởng rằng lần này họ chết chắc rồi, nhưng không ngờ rằng ông trời không tuyệt đường sống của ai. Ông nội anh ta thế mà lại giữ chiêu bài cuối cùng gây chấn động như vậy.
Ba chiến thần lớn đứng về phía họ, Lâm Thiệu Huy đã hoàn toàn không còn cơ hội chiến thắng.
“Lâm Thiệu Huy.”
Đột nhiên Bạch Tố Y túm lấy tay Lâm Thiệu Huy, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Mà ở phía sau, trên mặt Trịnh Hồng Liên và Diệp Vô Nhai cũng hiện lên nụ cười khổ.
Vốn cho rằng sự xuất hiện của chiến thần Long Hổ còn khiến cho họ cảm thấy có chút may mắn, nghĩ rằng bản thân đã được cứu rồi.
Không nghĩ đến đám người vô sỉ Hoàng Phủ Tranh thế mà lại ngầm liên hệ với ba chiến thần lớn.
Hiện giờ có ba vị chiến thần ở đây, họ không thể nói được gì nữa, cũng không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể chờ Cuồng thần Huyết Ngục đến đây đòi mạng.
Chờ chết.
Nghĩ đến điều này, trong lòng họ đau khổ không nói lên lời, càng thêm tuyệt vọng.
“Tên nhóc dám cả gan giả mạo vua Huyết Ngục là kẻ nào, lăn ra đây.”
Chiến thần Đồ Long hét lên một tiếng, trên người phát ra uy lực dữ dội, cuồng bạo như một con mãnh thú.
Mà chiến thần Lam An lại càng trực tiếp hơn, giọng điệu nồng nặc sát khí:
“Dám cả gan giả mạo vua Huyết Ngục, tội không thể tha. Tự mình phế đi tay chân, tha cho ngươi một cái mạng chó.”
Nhìn thấy ba vị chiến thần tức giận như vậy, mấy người Bạch Tố Y bên này vẻ mặt đã khó coi đến tột độ.
Cơ thể vì lo sợ mà run rẩy dữ dội.
“Ha ha ha, tổng giám đốc Y, tên chồng vô dụng của cô đã không còn có thể bảo vệ cô được nữa rồi. Hôm nay tôi nhất định sẽ biến cô thành đồ chơi của tôi.”
Hoàng Phủ Hiên cười điên cuồng, sau đó lớn giọng quát mắng:
“Người đâu, lột sạch quần áo Bạch Tố Y ra cho tôi. Hôm nay ở tại đây tôi nhất định phải cho trình diễn một màn xuân cung sống động.”
Cái gì?
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Bạch Tố Y lập tức trắng bệch.
Trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng.
“Mấy người dám?”
Sáu người chiến thần Long Hổ đã hoàn toàn nổi giận, bước chân lên phía trước, trong mắt hiện lên một tia sát ý dữ tợn.
Lâm Thiệu Huy là vua Huyết Ngục, người phụ nữ của anh chính là Vương Hậu, dám cả gan làm nhục hoàng hậu…
Ngàn vạn lần đáng chết.
“Có gì không dám?”
Ba chiến thần lớn An Nam đồng loạt cười lạnh, đột nhiên tiến lên phía trước.
Uy lực kinh khủng của chín vị đại sư giống như một trận cuồng phong giận dữ quét qua toàn bộ đại sảnh.
Ngay sau đó, đám người Bạch Tố Y sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy mỗi tấc da tấc thịt như đang bị xé rách.
Thật sự kinh hoảng đến tột độ.
“Mọi người đi ra ngoài chờ trước đi.”
Nhìn thấy Bạch Tố Y có chút không khỏe, Lâm Thiệu Huy cười nói.
Bạch Tố Y lo lắng nhìn Lâm Thiệu Huy: “Nhưng mà anh…”
“Yên tâm đi.”
Lâm Thiệu Huy vuốt nhẹ hai gò má Bạch Tố Y, ánh mắt phút chốc trở nên lạnh lùng tàn khốc:
“Giết bọn họ, chỉ dễ như giết gà giết chó mà thôi.”