“Cô… Chúng tôi là đến mua xe, cô dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi đi.”
Bạch Tố Y tức giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp cũng tái đi, cả người run lên.
Đám người này đúng là không biết xấu hổ.
“Mua xe? Dạng như hai người thì có thể mua được xe gì?”
Ôn Nhã Như lập tức dùng lời lẽ khinh miệt nói lại, trên mặt tràn ngập sự khinh bỉ.
Ngay lập tức, cô ta lại dựa lên người Từ Bạch Đình, dương dương tự đắc, nói: “Nào có giống như anh yêu của tôi, ra tay là hào phóng, mua luôn cho tôi một chiếc Mercedes-Benz G-Class.”
Xem đến đây, sự khinh bỉ trong mắt Thư Quỳnh Lam cũng đã tăng lên đến cực điểm.
“Hai kẻ ăn mày lại dám đắc tội với cậu Bạch Đình, cũng không mở mắt chó mà xem thử bản thân là thuộc dạng gì.”
Thư Quỳnh Lam lập tức lên tiếng trách mắng, trong mắt hiện ra tia uy hiếp.
“Nhanh cút đi, bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
“Cô.”’
Bạch Tố Y đang định phản bác thì lại bị Lâm Thiệu huy ở bên cạnh đưa tay kéo lại.
Lâm Thiệu Huy nhíu chặt mày, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Thư Quỳnh Lam: “Hy vọng các cô đừng hối hận.”
Hả?
Lời nói này của Lâm Thiệu Huy lập tức khiến tất cả mọi người đều sững người. Bọn họ dường như không dám tin người này lại còn dám uy hiếp lại bọn họ.
Trong nháy mắt, trên khuôn mặt bọn họ lại tiếp tục lộ ra vẻ vô cùng khinh bỉ.
Hối hận?
Sao bọn họ lại có thể hối hận được chứ?
“Ha ha ha.”
Ngay lập tức, Từ Bạch Đình đó lại lớn tiếng cười, khinh bỉ nói: “Đây chính là cái gọi là sự uy hiếp không có chút lực nào đó sao? Chỉ dựa vào đồ bỏ đi như mày mà có thể khiến tao hối hận?”
Vừa nghe thấy câu này, Thư Quỳnh Lam và Ôn Nhã Như ở bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt coi thường, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Một tên bỏ đi lại dám uy hiếp người thừa kế của nhà họ Từ ở Bắc Lộc?
Chuyện này giống hệt như chuyện châu chấu đá xe, đúng là nực cười.
Mà Lâm Thiệu Huy lại chẳng quan tâm đến bọn họ nữa, nói với Bạch Tố Y: “Bà xã, nếu như đã có người không muốn kiếm tiền, vậy chúng ta qua cửa hàng khác xem đi.”
Lời này nói ra lại khiến cho Thư Quỳnh Lam trợn ngược mắt, vẻ chán ghét lại càng thể hiện rõ ra mặt.
Không muốn kiếm tiền?
Hai kẻ ăn mày như bọn họ thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền cho cô ta?
Sau đó, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y liền từ từ đi ra khỏi cửa của cửa hàng 4S trong ánh mắt khinh thường của mọi người.
Lúc này, trong lòng Ôn Nhã Như cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô ta chỉ cảm thấy giống như đã báo được thù rồi.
Nhưng, dừng ở đây thì không hề khiến cô ta cảm thấy thỏa mãn.
Đợi đó đi, Bạch Tố Y, đây chỉ mới là bắt đầu thôi. Lần này, tôi nhất định phải khiến các người tan nhà nát cửa.
Mà chính vào lúc này.
“Thiệu Huy, chúng ta về nhà thôi.”
Bạch Tố Y bực bội, không vui nói.
Xe thị bị đâm hỏng, lại còn bị sỉ nhục, hiện giờ tâm trạng của cô có thể nói là vô cùng xấu.
Chỉ là, Lâm Thiệu Huy lại cười, nói với cô: “Nhưng chúng ta còn chưa mua xe đón khách mà.”
“Chúng ta cũng đã bị đuổi ra ngoài rồi thì làm sao mà mua?”
Bạch Tố Y bực tức nói.
Chính vào lúc này, Lâm Thiệu Huy lại nhìn về phía một cửa hàng 4S khác, cười nói: “Mercedes-Benz đuổi chúng ta ra, vậy chúng ta có thể qua cửa hàng này mua mà.”
Hả?
Trong lòng Bạch Tố Y nổi lên nghi ngờ, nhìn về nơi mà Lâm Thiệu Huy đang nhìn, sắc mặt lập tức tái đi.
Ngay sau đó, cô run giọng, vô cùng hoảng sợ nói: “Thiệu Huy, anh điên rồi à?”
Không bao lâu sau.
“Chào quý khách, Rolls Royce Tinh Khởi Nam Giang xin tận tình phục vụ quý khách.”
Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy vừa bước vào trong cửa hàng 4S, một người đẹp mặc áo dài cổ điển liền cung kính chào hỏi bọn họ.
Mà chính vào lúc này, Lâm Thiệu Huy nói thẳng vào chủ đề: “Tôi muốn mua một lô Rolls-Royce Phantom, đại khái khoảng ba mươi chiếc.”
Uỳnh.
Giọng Lâm Thiệu Huy không lớn, nhưng ngay lập tức gây lên một trận náo động cho toàn bộ bên trong cửa hàng 4S.
Tất cả mọi người đều trừng mắt há miệng, dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, nhìm chằm chằm vào hai vợ chồng Lâm Thiệu Huy.
Người có thể mua được Rolls-Royce thì chắc chắn là dạng siêu giàu.
Mà người có thể vừa lên tiếng liền mua đến ba mươi chiếc Rolls-Royce thì đã không thể dùng từ giàu có để hình dung nữa rồi, mà có lẽ nên được gọi là… thần giàu.
Lập tức cô gái bán hàng đó đã hoàn toàn bị dọa. Đôi mắt cô ấy trần ngập kinh hãi, lên tiếng trong tình trạng đầu óc không thể suy nghĩ được gì: “Thưa… Thưa anh, anh đang nói đùa sao?”
Muốn mua luôn ba mươi chiếc, bằng với bốn mươi lăm triệu đô đấy.
Từ lúc cô ấy vào làm đến nay đã mười năm, nhưng trước giờ cô ấy chưa từng nhìn thấy một khoản lớn như vậy bao giờ.
Mà Lâm Thiệu Huy lại không hề để ý đến sự kinh ngạc và lo sợ của mọi người, đưa thẳng chiếc thẻ ngân hàng qua.
“Quẹt thẻ. Ba mươi chiếc.”