CHƯƠNG 22.1 PHIÊN NGOẠI 2
Ta là ai ?
Thuở được Nữ Oa xuất sinh, cũng họ Phong, đầu người thân rắn, có đức của thần thánh, đại mật hi lập, hiệu gọi nữ đều là thị.
Thời vãng cổ, tứ cực phế, cửu châu nứt ra, trời chưa phủ lấp, đất không chu toàn, hỏa liệt diễm bất diệt, thủy hạo dương bất đình, mãnh thú ăn dân lành, điểu dữ cắp già trẻ. Vì thế, Nữ Oa luyện ngũ sắc thạch vá trời. Chặt ngao túc dựng bốn cực, giết hắc long sông Ký Châu, gom sậy xám ngăn chặn. Vá trời, bốn cực chính; khô hạn, Ký Châu bình; xảo trùng tử, thiện dân sinh, Bối Phương Châu, Bão Viên Thiên.
Nguyệt Dương từ nhỏ đã rất kiêu ngạo, đó là do bẩm sinh cùng cuộc sống cao quý, là tộc nhân Nữ Oa thuỷ tổ thiên địa, hắn có được sức mạnh cải tạo thiên địa.
Thanh lãnh như nước, cũng như nước vô pháp đẽo gọt, không yêu, không hận, hắn cao cao đứng tại thiên thượng, liếc xuống chúng sinh.
Thần không thể có tình cảm, thần là trường sinh bất tử.
Lão thiên quân vẫn lải nhải những lời này, sau đó cưỡi mây vân du tứ hải, giống như gió, lại không giống như hắn, Nguyệt Dương quân trẻ tuổi cao ngạo.
Nguyệt Dương vẫn suy nghĩ tại sao bản thân lại xuất hiện trên cõi đời này, là để kẻ khác quỳ bái hay sao, hay vì để chứng minh quyền uy thánh thần vô cùng vô tận.
Mãi đến lúc hắn thấy người kia, nhiệt liệt như lửa, hào quang vạn trượng như lửa.
Huyết Ma vốn không phải ma, y là Tứ thái tử của Đông hải long vương, đơn giản vì yêu một nữ tử nhân gian, y phản bội thiên đình, phản bội thần thánh, đem nữ tử từ âm giới kéo trở về, lại sát thương thần binh đến thảo phạt, chỉ vì tư thủ ở cùng nhau, đáng giá thật sao ? Nguyệt Dương quân cười lạnh, quả là loại tình cảm thú vị, lúc nào đó cũng phải thử chút xem.
Nhưng thần không thể vi phạm thiên ý, dù cường hãn như Nguyệt Dương, muốn tự ý hạ phàm cũng không được.
Ngày đó, hắn, Nguyệt Dương thiên quân, Thần quân thâm trầm như nước, phải diệt trừ Huyết Ma.
Cuối cùng, ai mà ngờ hắn lại bị một tiểu hài tử nhân gian giết chết, các thần tiên thiên đình cả kinh đến rớt quai hàm.
Hừ, rõ là ngu xuẩn, cái hài tử kia sớm đã chết, một khắc giết chết Nguyệt Dương quân hắn kia, đã mất đi chính mình.
Thế gian quả nhiên đặc sắc rực rỡ, bất kể lúc làm hoàng đế, khi là tướng quân soán quyền đoạt vị, khi thành tiểu thương tôi tớ, từng là vô số người, thật ra chỉ có Nguyệt Dương thiên quân hắn mỉm cười nhìn mây ngắm gió.
Nhìn qua quá nhiều, duy nhất chưa thưởng thức qua, có lẽ chính là tình yêu.
Yêu là một chữ rất nặng, thân thể phàm nhân nhỏ yếu tựa hồ đã không chịu nổi.
Đó là một hồn phách yếu ớt, yếu ớt đến đầu đầy tóc trắng, yếu ớt sắp chết đi, lần này chính là thật sự không thể sống được sao, ngay cả Nguyệt Dương hắn cũng phải cùng chết hay sao ?
Nguyệt Dương không rõ, cái tâm luyến tiếc Lạc Vô Trần, rốt cuộc là của Liễu Sinh Hương hay của chính mình.
Liễu Sinh Hương, Nguyệt Dương, ai mới là ai đây.