CHƯƠNG 28.1 PHIÊN NGOẠI 3
Bạch Mẫu Đơn trên Mẫu Đơn Lâu
Tình yêu, tình yêu ta muốn, ở đâu, ở đâu…
Cô gái trẻ tuổi giãy giụa nàng thấy rất nhiều người, rất nhiều người đuổi theo phía sau.
Đêm tối.
Trong rừng, bụi gai mọc thành cụm, y sam đơn bạc của nàng bị gió lạnh thổi bay, mỏng và lạnh.
” Tiện nha đầu, xem ngươi còn dám chạy không!”
Cô gái bị ném tới sài phòng, vị gỗ ẩm ướt hôn ám xông thẳng vào mũi, còn có vị mồ hôi thối của nam nhân, vị bùn đất mục nát, hỗn tạp cùng một chỗ, khiến người ta muốn nôn.
” Hắc hắc, ngươi không phải rất hoang dã sao, ta hiện tại để ngươi nếm chút tư vị nam nhân…”
Vị mồ hôi thối trong sài phòng tựa hồ càng lúc càng đậm, bóng dáng to lớn màu đen từng bước một tới gần, thậm chí nàng có thể cảm thấy lông trước ngực nam nhân dán trên mặt mình.
Ngột ngạt, bất lực, đáng sợ.
Cái đêm dằng dặc và u ám, đen phảng phất như vĩnh viễn vô cùng vô tận.
Nhưng đêm tối vẫn có tận cùng.
Dù là tuyệt vọng lấp đầy cũng phải có một ánh dương quang xán lạn, chiếu lên mọi thứ đáng ghê tởm.
Cô gái biến thành đàn bà, một người đàn bà mỹ lệ, một kỹ nữ lừa gạt tiền bạc nam nhân.
Vận mệnh của kỹ nữ là cái dạng gì ?
Nghìn vàng mua nụ cười, ngày ngày xướng ca, tay áo nhẹ vũ, đạp vỡ bao nhiêu trái tim thiếu niên, chỉ vì mình sớm đã vỡ thành từng mảnh.
Từng mảnh.
Kẻ không tâm còn có thể cho người khác một trái tim đầy đủ hay sao?
Nam nhân là một sinh vật rất ti tiện, cô gái đã biết từ rất sớm, hư tình giả ý trong làn khói hoa, hồng nhan đa tình trên tràng ca múa.
Người nhiều như vậy, lui tới, còn muốn trộm đi chân tình của nàng.
Chân tình buồn cười.
Từ một sài phòng tối tăm đã cháy đen thành tro bụi.
Không có động tình, không muốn động tình, chỉ bởi vì nữ nhân động tình không đáng một xu.
” Trầm Ngọc cô nương, thỉnh đàn cho ta một khúc ‘ Vũ lâm linh’.”
Thanh niên ngồi sau sa trướng, mờ mờ ảo ảo, nàng tấu khẽ khẽ, hát nhẹ nhẹ, nhẹ đến như mộng, đẹp đến như ảo.
Mành xốc lên, đôi mắt hỏa hồng của người kia nhìn nàng, đúng vậy, ánh mắt như hỏa, nhiệt tình như bốc cháy, kia chính là nhất kiến chung tình sao?
Vận mệnh chung quy vẫn bỡn cợt tình yêu, cười kẻ si tình nàng bất ngờ gặp được, cười chính nàng lại cùng chàng nhất khởi si cuồng, làm trái thiên quy.
Chàng là Tứ thái tử của Đông hải long vương, trong ánh mắt hỏa ngọc lưu ly vẫn chảy ra nhiệt tình như hỏa, thiêu đốt thân nàng, tâm nàng, khỏa tâm đã vỡ vụn kia.
Thấy chàng gặp thiên kiếp, thấy mình bị lão long vương tiêu diệt nguyên thần, nhưng cái nam nhân cố chấp đó, dù rơi vào ma đạo cũng nhất định phải đi cứu một kỹ nữ ti tiện.
Bỏ qua mọi thứ để yêu, có đáng giá hay không ?
Yêu một người, hận một người, thật sự chỉ ở trên cùng một con đường.
” Lại gặp ác mộng sao ?”
Trong đêm tối, thanh âm được phóng to vô hạn, giống như ác ma trong ác mộng, vùng vẫy thân thể ràng buộc, trần trụi, hiện ra trước mặt.
” Tránh ra!”
Muốn hất cánh tay lo lắng kia ra, lại vì khí lực không tốt mà bị cầm cố trong ngực nam nhân.
” Nàng vẫn oán ta.”
Thanh âm nam nhân mang một chút bất đắc dĩ.
” Nhưng ta sẽ không rời khỏi nàng…”
” Đã bao nhiêu năm rồi, ta hiện tại thấy mặt chàng liền muốn nôn!”
Thanh âm nữ nhân kiên định mà chán ghét.
” Trầm Ngọc, đừng tái tùy hứng.”
” Ta hiện tại gọi là Bạch Mẫu Đơn.”
Bạch Mẫu Đơn trên lầu Mẫu Đơn Lâu.