CHƯƠNG 10
Ta phải yêu ngươi như thế nào đây ?
“ Ngươi, đồ biến thái…”
” Bà xã, ngươi ngoan chút nào.”
Lạc Vô Trần ngã vào trong ngực một mỹ nhân vô lại nào đó, đau khổ muốn chết. Y phục tản ra, trên da thịt trắng nõn thấy được từng cái xương sườn. Mơn trớn khuôn mặt hắn như thương tiếc, Liễu Sinh Hương nói khẽ.
” Thật đáng thương, ngươi đã ăn không ít khổ.”
Bỗng nhiên hồng mai trước ngực bị nhéo, Lạc Vô Trần thở dốc xuất thanh, trầm đục mà mị hoặc. Thân mình vẫn cấm dục hiện ra màu phấn hồng nhạt nhạt.
” Bảo bối, ngươi thật sự rất mẫn cảm.”
Liễu Sinh Hương cười xán lạn, đôi tay tự do trườn bò hướng dưới, cởi bỏ đai lưng, trượt xuống như rắn.
” Ngô…”
Lạc Vô Trần bỗng dưng uốn thân, thứ yếu ớt đã bị nắm trong tay, khoái cảm quét qua mỗi tấc da thịt hắn như điện giật.
” Dừng… dừng tay…”
Tay vẫn quanh quẩn nơi đó, chậm rãi vuốt lên nếp uốn, mãi đến lúc một ngón tay không hề báo trước cắm vào.
” A…”
Đau đớn run lên, Lạc Vô Trần chửi như tát nước.
” Họ Liễu hỗn đản, ta nhất định phải giết ngươi.”
Cảm thấy có cái gì lạnh lạnh ra vào rõ ràng theo ngón tay, Lạc Vô Trần giật mình.
” Ngươi làm gì đó?”
” Thư giãn đi, bà xã của ta.”
Tiếp tục bỏ thêm một ngón tay, nụ cười của Liễu Sinh Hương không phải không có gian trá.
” Sợ ngươi chịu khổ, nên bỏ thêm chút này nọ, chắc chắn sẽ rất thoải mái, ta hiểu ngươi rõ nhất mà.”
Phía sau dần dần nóng lên.
” A…”
Thanh âm tiêu hồn thực cốt phóng đại vô hạn trong không gian hôn ám của ngôi miếu đổ nát.
Kinh hãi muốn che miệng mình, lại phát giác một chút khí lực đều không có, Lạc Vô Trần bi ai phát hiện mình sắp bị cái nam nhân này ăn tới chết.
” Cầu ta đi.”
Liễu Sinh Hương nheo mắt, hưởng thụ bộ dáng khó nhịn thống khổ của nam nhân.
” Muốn ta cho ngươi.”
“… Cút…”
” Xem ra lửa còn chưa đủ nóng a.”
Lại bỏ thêm một ngón tay, nhanh chóng co rút, mỗi lần đều kéo theo mị nhục đi ra, đáng thương lại *** mỹ.
” A.”
Lớn tiếng hét lên một tiếng, các đốt ngón tay Lạc Vô Trần đã trở nên trắng bệch, trong mắt dày đặc hơi nước, da thịt màu nâu mềm dẻo hoàn toàn biến thành hồng nhạt, ma vương đại nhân đáng thương thế mà cao trào.
” Ai, thật vô pháp bắt ngươi, chính là cái miệng này cũng không chịu nhận lỗi…”
Liễu Sinh Hương sủng nịch nhìn hắn một cái, bỗng nhiên ôm thân mình hắn ngồi xuống.
” Ngô…”
Tiếng thân thể ma sát mãnh liệt kích thích thần kinh con người, Liễu Sinh Hương cũng hô hấp bất ổn.
” Bảo bối, ta phải yêu ngươi như thế nào đây ?”
Lạc Vô Trần ánh mắt mờ mịt nhìn y, dường như nghe được, cũng dường như thấy được nỗi ưu thương và cô đơn sâu không thấy đáy của nam nhân trước mặt.
Đêm, dài mà thâm trầm, Diễn Phong Sơn cách đó mấy trăm dặm, cuồng phong đang quật mạnh, đại sảnh huy hoàng ánh đuốc, Lạc Vấn Tâm ngồi trên ghế cao, trước mặt là một phong thư, hắn cười cười, ân, thật là chuyện buồn cười ca ca ạ, e rằng ngươi rốt cuộc cũng không thể đoạt lại giang sơn của mình nữa.
” Bẩm trang chủ, Liễu Sinh Hương lại chạy rồi.”
Người dưới sảnh vẫn nơm nớp lo sợ, chủ tử này còn khó dò hơn cả Lạc Vô Trần.
” Thật sao, khi nào ?”
” Giữa trưa hôm nay còn thấy, vừa rồi nha hoàn đi đưa nước, lại không nhìn thấy hắn.”
” Ân…”
Lạc Vấn Tâm nheo mắt lại, phòng thủ hẳn là rất nghiêm mật, rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, lần đó, hắn có thể hoàn toàn chắc chắn nam nhân kia không có một chút võ công, làm thế nào thoát khỏi tường đồng vách sắt trốn đi ? Tự nhiên đi lại trong Diễn Phong sơn trang, chỉ sợ ngoại trừ hắn cùng ca ca, cũng chỉ có nam nhân đó.