CHƯƠNG 17
Chiến sự khơi mào
Bắc Tống năm đầu Chân Tông Cảnh Đức. Liêu Tiêu thái hậu cùng Thánh Tông tự mình dẫn đại quân xuống phía nam, xâm nhập biên giới nước Tống, binh đặt Thiền Châu, thẳng bức Bắc Tống đô thành Đông Kinh Biện Lương, vua và dân khiếp sợ, chủ chiến, chủ hòa hai phái ai giữ ý nấy, chưa ngã ngũ. Tống Chân Tông sợ địch, muốn theo kế bỏ chạy của Vương Khâm Nhược, Trần Nghiêu, dời đô trốn xuống phía nam. Tể tướng Quan Chuẩn ra sức sắp xếp chúng nghị, kiên trì chống cự, hợp lực thúc bách Chân Tông hoàng đế ngự giá thân chinh. Chân Tông miễn cưỡng tới Thiền Châu đốc chiến. Tống quân sĩ khí đại chấn kiên thủ thành trấn phía sau Liêu quân, lại đánh thắng trận dưới thành Thiền Châu, bắn chết Liêu đại tướng Tiếu Thát Lẫm. Liêu sợ hai mặt thụ địch, đưa ra đàm phán hoà bình. Tống Chân Tông chủ nghị hòa, một mặt cầu an với cái cớ “Khuất kỷ an dân” cùng Liêu ký kết hòa ước, Tống hàng năm thâu Liêu mười vạn lượng, hai mươi vạn lụa. Sử gọi “Thiền uyên chi minh”.
Phong Vân Trấn nằm ở giao giới Tống Liêu lưỡng quốc, là trọng trấn quân sự lân cận Nhạn Môn Quan. Trung Nguyên thương mại dày đặc, buôn bán hưng thịnh, đồng thời, Phong Vân trang trên Phong Vân Trấn là nơi giang hồ chí sĩ ái quốc quần tụ, vị trí chiến lược quan trọng, binh gia tranh chấp. Lúc này, cách “Thiền uyên chi minh” đã trăm năm, nhưng quốc hoạn ngày một trầm trọng, biên quan không yên, Phong Vân trang với thực lực, nhiều lần đánh đuổi Liêu Quốc tiến công, giang hồ ai ai với sơn trang cũng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Lô Lương đánh một cái ngáp thật to, đêm nay đến phiên gã trực đêm, thay mộc bài gỗ lim, gã dựa vào khung cửa tiếp tục ngủ gật, ban ngày uống không ít rượu, đầu vẫn còn nặng nề.
Trong bụi cỏ có tiếng côn trùng kêu vang, chít chít chu chu, trời sáng nhanh đi, để mau về ngủ một giấc, Lô Lương nâng mí mắt, bỗng nhiên bóng đen xuất hiện làm gã ý say tiêu mất, nhưng còn chưa kịp kinh hô, đã có một cái gì đó lạnh lẽo cắt qua yết hầu gã, ngay cả một tiếng rên cũng không kêu được.
Hắc y nhân, mấy trăm hắc y nhân từ trong lùm cây thoát ra, cước bộ họ rất nhẹ, giết người sạch sẽ mà linh hoạt, từ thân hình nhanh nhẹn đó có thể thấy mỗi người đều là cao thủ cực đỉnh, vô thanh vô tức tiến vào trong tường, nháy mắt tán ra tứ phía, họ là muốn đi đâu đây, chẳng lẽ trong Phong Vân trang có người tiếp ứng họ ?
Nhanh chóng, Bắc viện truyền đến một trận kinh hô.
” Cháy, lương thảo đều cháy rồi!”
Đông viện cước bộ hỗn loạn, cửa sau bị chắn lại.
” Có thích khách! Có thích khách!”
Trong ánh lửa đầy trời, mọi người đều lao ra khỏi phòng, nhưng đường ra đã bị chắn, đại hỏa bao phủ trang ngoại, còn có tầng tầng giáp binh hùng mạnh, chỉ cần có người đi ra, không phải bị chết cháy cũng bị bắn thành con nhím.
Lạc Vấn Tâm đang làm gì, hắn chắc đang cười đây, cười đến xán lạn ở trận trước mặt, bất quá, cười sảng lãng nhất chính là Da Luật Sơn, y mặc ngân giáp, thái dương sơ sinh chiếu soi tương lai rực rỡ, lại là một thắng lợi, y thích cảm giác là người chiến thắng, cao cao tại thượng, tự cao tự đại.
” Lạc Vấn Tâm, ngươi xem mưu kế của ta thế nào ?”
Nam nhân nhìn hai gò má gầy gầy của Lạc Vấn Tâm, cái chợt lóe trên khuôn mặt là gì ? Khinh miệt? Khinh bỉ? Hay cao hứng, thất vọng ?
” Phong Vân trang sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.”
Lạc Vấn Tâm trầm trầm nói.
” Chúng sẽ nhanh xuất hiện thôi.”
” Nga?”
” Chủ lực của Phong Vân trang.”
Như để đáp lại hắn, bốn phía núi thoáng chốc vang lên tiếng đánh chiêng trống rung trời.
” Thề giết Liêu tặc, huyết tẩy quốc nhục, thề giết Liêu tặc, huyết tẩy quốc nhục…”
Tiếng hô đoàn kết một lòng, vang vọng phía chân trời, Liêu binh vây công không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hoàng khiếp sợ.
Đội ngũ trên núi từ từ xiết lại, dần hình thành một vòng vây.
Đội ngũ Phong Vân trang chỉnh tề dũng cảm, trong đó có rất nhiều giang hồ nhân sĩ mới tới gần đây. Có thể đoàn kết lại các giang hồ mãng hán chuyện ta ta làm, đích thực không phải chuyện dễ, Lạc Vấn Tâm cười cười, trận chiến ta sở liệu hôm nay xem ra không tốt lắm, gã đã biết ta muốn phản gã sao, cũng được, đây là lúc nên giải quyết hết.