Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 1

Cuộc gặp gỡ định mệnh

” Liễu công tử, lần sau lại đến nha…”

Liễu Sinh Hương vịn vào tường, nghiêng nghiêng ngã ngã đi về phía trước, Phúc Yên đáng ghét, chắc chắn lại đi sòng bạc, ngay cả công tử nhà mình cũng không thèm chăm sóc, trở về nhất định phải trừ lương của y.

[ Tài liệu bí mật của Tiểu Biên: Liễu Sinh Hương, người Khai Phong, cũng là gian thương vô lại, yêu tiền như điên, thích miên hoa ngọa liễu (ngủ cùng hoa, nằm chung liễu=> chơi gái), chỉ có điều thật đáng buồn là luôn luôn bị người khác xem là hoa liễu. Hiện 27 tuổi, có thê thiếp hai ba, sai vặt bốn năm, bất động sản sáu bảy, không hẳn là hoa tâm, nhưng cũng tuyệt đối háo sắc…

Hương Hương : Mẹ nó ngươi, ta rất chung tình!

Tiểu Biên viết: Ta là dân thành thị văn minh, ta kiên quyết không nói thô tục.

Người nào đó chen vào: Lời thoại của Liễu Sinh Hương là do ai viết hả?

Tiểu Biên lau mồ hôi: Vô vấn đề chính.]

Trời đã tối, Liễu Sinh Hương nheo cặp mắt hơi cận thị, nghiêng ngả lảo đảo đi về nhà, thật là, sao ngay cả một chiếc xe ngựa cũng không có? Liễu đại gia ta cũng đâu phải không chịu trả tiền? [ Xa phu: Chính vì ngươi không trả tiền mới trốn đi đó ! ]

Nếu đi dọc theo bờ sông, hẳn là sẽ nhanh chóng về đến nhà, Liễu Sinh Hương ước tính, tối nay có nên cùng Phong Nhi không đây, nàng hình như đang tức giận, quên đi, vẫn còn Văn Ngọc mà, nàng hiền lành nhất, nhưng rất chán, ngủ không kích tình gì cả, ân, làm sao bây giờ đây, thật đau đầu quá.

“A”

Liễu Sinh Hương đang đau đầu vì nghĩ đến chuyện ngủ nghỉ đêm nay thì bị phân tâm trợt chân, thuận thế lăn xuống sườn dốc, thẳng một mạch xuống mép sông.

” Ôi, đau chết đại gia ta.”

Gì, sao không đau vậy? Liễu Sinh Hương sờ sờ dưới thân, mềm mềm, còn mang theo cảm giác trơn dính. Nương theo ánh trăng mờ mịt, một nam nhân đẫm máu nằm trong đám cỏ ven bờ, chính y vô tình làm đệm lót cho Liễu Sinh Hương khi hắn ngã xuống.

” Ai cha!”

Nhảy dựng lên một cái, Liễu Sinh Hương vuốt ngực thở từng ngụm từng ngụm, không phải người chết chứ, hắn trước giờ chưa đụng phải chuyện này, duỗi chân đá đá cổ thi thể, không phản ứng, lại giẫm giẫm, cũng chẳng nhúc nhích, xem ra chết thật rồi, Liễu Sinh Hương phán đoán.

” Cứu ta!”

Thanh âm yếu ớt lại mang theo mùi vị không thể cự tuyệt.

“A ?…….Tại sao?”

” Ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.