Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi

Chương 38: Chương 38




CHƯƠNG 34

Hai thế giới

Không ai biết được, vĩnh viễn không ai biết được, đây là bí mật, bí mật chỉ thuộc về một người.

Bóng đêm yên tĩnh, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có ánh trăng, ánh trăng từ trước tới giờ đều tươi đẹp mê người như vậy, mập mờ đến mức không giống chân thật.

Nhưng hắn chân thật còn sống, sống đến chân thật và đa vẻ, ai không biết Trúc Lục Sinh hắn, ai không phục Trúc Lục Sinh hắn, lãnh đạo thế lực chính nghĩa, vạch trần âm mưu của Vương Mộng Lâu, hiện tại, mọi người đối hắn ngóng trông hy vọng, mong muốn tiêu diệt tà đạo dưới sự dẫn dắt của hắn.

Hắn cười, cười đến tao nhã, thậm chí hung tợn, đây là một đêm yên tĩnh, tiếng người huyên náo vừa rồi, ánh sao quanh trăng sáng đã theo bóng đêm trầm lặng. Hiện tại hắn là cô đơn, là tịch mịch, nhưng loại cảm giác này cũng không tệ lắm, hắn tao nhã mở to quạt xếp, tuy thời tiết cũng không nóng, nhưng gió lạnh chầm chậm, rất mát mẻ, rất thoải mái, ít ra hắn cho rằng như vậy.

” Ngươi rất hảo!”

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng nói, rất lạnh rất ngắn, giống như từ trước tới giờ đều chưa từng vang lên, nhưng Trúc Lục Sinh nghe thấy, hắn nghe được rất rõ ràng, hắn trả lời.

” Ta rất hảo.”

” Vậy là tốt rồi.”

” Tại sao?”

” Bởi vì mạng ngươi còn đó.”

Còn mạng mới có thể nổi danh, mạng không còn, những thứ công danh đó làm sao mà đến được ? Không có mạng, làm sao mà hưởng thụ công danh ?

” Ngươi đêm khuya tới đây, chính là vì xác nhận ta còn sống sao ?”

” Đương nhiên, thuận tiện nói thêm câu nữa, ngươi có thể bức ta đến nước này, cũng coi như không tệ.”

Cái thanh âm vang lên ngoài cửa sổ là Vương Mộng Lâu.

” Thì sao ?”

Trúc Lục Sinh xoát một cái khép lại cây quạt, khóe mắt có một chút khinh miệt, đây là cái hắn trước đây chưa bao giờ dám biểu hiện ra, nhất là trước thanh âm này.

” Ngươi có thể đoạt lại sao? Chỉ sợ đã không còn cơ hội.”

” Đúng vậy, ngươi rất thông minh, nhưng ngươi biết không, người quá thông minh lúc nào cũng sống không lâu được.”

” Nga ?”

” Cho nên bảo vệ mạng của ngươi cho tốt, ta không muốn lúc ta giết ngươi, ngươi đã bị kẻ khác giết.”

” Hừ, ngươi hẳn nên lo cho an nguy chính mình, hiện tại trên giang hồ không biết có bao nhiêu người muốn lập tức giết ngươi.”

” Yên tâm đi, ta sẽ lại đến, ha ha ha…”

Thanh âm dần đi xa, mông lung hư ảo, phảng phất như vừa rồi chỉ đánh một giấc ngủ, làm một cơn ác mộng không quá tốt cũng không quá tệ.

Sa trướng tím đậm bị gió thổi bay, vén lên một gian phòng kiều diễm, có Long Tiên Hương nhạt nhạt, tràn ngập trong bóng tối.

Giường bị lăng loạn, một thân ảnh mơ hồ hơi chuyển động, trên thân thể bóng loáng trẻ tuổi có nhiều điểm hoa đào loang lổ, chói lọi đa tình.

” Ân…”

Hơi mỏi mệt, lại thanh thúy, thanh âm thiếu niên thanh thúy.

Da Luật Sơn ôm chặt hắn, gương mặt trẻ tuổi đang ngủ vẫn hơi cau mày, mệt sao, muốn đưa tay vuốt lên nếp gấp kia, lại dừng ở không trung.

Là không đành hay không muốn, Da Luật Sơn không rõ, y nhìn gương mặt say ngủ của Lạc Vấn Tâm, thản nhiên, mang chút tính trẻ con. Cũng chỉ có khi ngủ, nét thành thục yêu dã tăm tối không hợp tuổi kia mới có thể biến mất, trở thành hài đồng cô đơn bất lực, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không tin, bản thân mình còn có lúc yếu ớt như vậy.

Từng chinh chiến sa trường, từng khí phách muôn vàn, lại đều hóa thành một mớ chỉ mềm, chỉ muốn đổi lấy chút mỉm cười mộng đẹp của kẻ bên người, rất kỳ quái sao, Da Luật Sơn cười cười trào phúng, không phải cười ai khác, mà là chính mình.

Có lẽ nên hảo hảo yêu thương hắn, hài tử không ai cần này mong muốn cái gì đây, hẳn là thứ gì đó rất đơn giản, liền như hiện tại, có thể ban đêm ôm hắn ngủ, cho hắn một bờ vai, để mộng hắn có chỗ dựa.

” Ngươi tỉnh?”

Hài tử rốt cuộc tỉnh, Da Luật Sơn hơi mất mát, y tựa hồ thích bộ dạng Lạc Vấn Tâm ngủ.

Thiếu niên mở to một đôi mắt không hề buồn ngủ, băng tuyết đầy mắt.

” Sớm đã tỉnh.”

” Nga ?”

” Ngươi sẽ giết Trúc Lục Sinh sao?”

” Là ngươi nói, đương nhiên ta sẽ làm theo.”

” Vậy…”

Cuối cùng có chút không đành lòng, Lạc Vấn Tâm cắn cắn môi, lộ ra thần sắc do dự khó có được.

” Đừng giết hắn, lưu hắn cho ta.”

” Tại sao?”

Không có nguyên nhân, Lạc Vấn Tâm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trên mặt trăng rất xa phải không, nếu mang hắn đi tới đó, có thể tìm được bọn họ không ?

Nhưng người hai thế giới, có thể ở cùng nhau sao ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.