CHƯƠNG 67
Phản công
” Lạc Vô Trần, niệm lực cường đại của ngươi làm thời không bóp méo, do đó trở về quá khứ tái tạo cuộc đời bọn họ, nhưng ngươi chấp nhất như thế để làm gì? Thế gian phồn hoa bất quá là một cái chớp mắt hồng trần, tình ái nhân thế cũng chỉ là một gian nhà tình nguyện của phàm nhân, sau trăm tuổi chung quy quay về bụi đất, tất cả những thứ này, ngươi không thấy rõ?”
Phật tổ vẫn là Phật tổ cao cao tại thượng, ánh mắt thương xót của y cũng chưa từng có một chút gợn sóng. Lạc Vô Trần nhìn tiên sơn xa xa, mây mù ẩn hiện, cuồn cuộn vô hạn, trong thế giới hư vô này, có thể tìm được cái gọi là chân lý hay không?
” Ha, ha ha, thấy rõ? Thấy rõ cái gì? Thấy Hứa Hiên vì ngươi chết đi vô ích?”
Đôi mắt màu đỏ của Lạc Vô Trần bỗng nhiên trầm tĩnh.
” Kỳ thực ngươi căn bản biết rõ, từ đầu tới cuối ngươi cũng rành mạch. Hứa Hiên dụ ta nhập ma, thảm trọng Bồng Lai sơn chết chóc, thậm chí bao gồm một kích ban nãy kia, ngươi không phản kháng chính là chờ Hứa Hiên đến làm lá chắn cho ngươi, không phải sao?”
” Trong mệnh ngươi tiên định phải có một tai kiếp kia, Hứa Hiên không thể chiến thắng tâm ma của mình, đây cũng là số mệnh của hắn.”
Phật tổ tản ra bạch quang nhu hòa, y đã là vị thần nhân từ nhất thiên hạ, cũng kẻ là tuyệt tình nhất thiên hạ, thiên địa vạn vật đều không thể đi ngược lại vận mệnh của mình, y cũng như vậy.
” Hảo cho cái số mệnh đường hoàng.”
Lạc Vô Trần cười đến cuồng vọng.
” Ta lại vẫn không tin vào vận mệnh, thần tiên không làm được, Lạc Vô Trần ta lại muốn làm được, Liễu Sinh Hương, Nguyệt Dương, người nào ta cũng muốn cứu, ta quản ngươi cái gì vận mệnh!”
” Cũng được, cũng được, Lạc Vô Trần, ngươi đã muốn làm trái thiên mệnh, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi, thế gian trăm vẻ, trong huyền cơ tự có an bài, chỉ mong ngươi một ngày kia có thể phá vỡ hồng trần, ngộ ra chính đạo.”
Thanh âm Phật tổ từ từ cao xa, cuối cùng không nghe thấy nữa, chỉ có tiếng gió gào thét làm thế nào cũng không thoát khỏi trói buộc của thiên địa.
” Sau đó?”
” Xong.”
” Xong cái gì? Ngươi còn chưa nói ngươi làm sao cứu ta mà?”
Liễu Sinh Hương ghé sấp trên đùi Lạc Vô Trần, một đôi mắt to nhấp nháy nhấp nháy nhìn hắn, ánh đèn như hạt đậu, ánh trăng ngoài cửa sổ đang nồng, bọc kín hai người bằng một tầng lụa trắng vàng nhạt hơi mỏng.
” Không còn chính là không còn!”
Lạc Vô Trần đẩy Liễu Sinh Hương trên đùi ra, nâng tay lên quạt tắt ánh nến, sau đó mặt hướng vách tường nằm xuống.
” Ngủ!”
” Hah, cuối cùng có phải ngươi cầu nguyện với hoa Vong Hương để chúng ta làm một đôi vợ chồng bình thường, đầu bạc đến già?”
Liễu Sinh Hương triển khai công phu bạch tuộc chặt chẽ dán sau lưng Lạc Vô Trần, một miệng răng trắng chói lọi dưới ánh trăng.
Im lặng…..
” Phải không, phải không?”
Vẫn im lặng…
” Hi hi, bà xã, ta yêu ngươi.”
Trong im lặng vang lên tiếng cởi quần áo sột sột soạt soạt…
” Bà xã, ngươi đáp lại một chút được không?”
Người nào đó đã phấn đấu rất lâu vẫn không thấy một người khác phản ứng lại, bèn tiếp cận miệng dùng sức cắn gặm, hy vọng điểm lên được chút lửa tình…
Ba!
Ván giường bỗng nhiên chấn động một tiếng, còn đệm thêm tiếng thét thất thanh chói tai của vị mỹ nhân nào đó.
” Bà xã, ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?”
” Ngươi không phải muốn ta đáp lại ngươi sao?”
Lấy ưu thế tuyệt đối đem Liễu Sinh Hương ép xuống dưới thân, Lạc Vô Trần tràn ra một nụ cười mê hoặc lòng người, còn không chờ Liễu Sinh Hương có bất cứ cơ hội phản kích nào liền cúi xuống hôn lưỡi thật sâu một cái, day dưa kiều diễm thâm tình, thóa dịch không kịp nuốt trượt xuống dọc theo khóe môi, vẽ ra một đường cong mị hoặc, cánh tay kháng cự của Liễu Sinh Hương cũng ôm lại cổ hắn nhẹ giọng rên rỉ, tối nay lại là một đêm không ngủ.
” Đừng, đừng mà… Bà xã, lần sau, lần sau được không?”
” Ta nhớ một tháng trước ngươi cũng nói với ta như vậy.”
Lạc Vô Trần tận lực khai phá thân thể Liễu Sinh Hương, tai, cổ, eo, và phân thân y đều bị khiêu khích cực kỳ có kỹ xảo, vào lúc quan trọng nhất, ngón trỏ thon dài của hắn quanh quẩn ở hậu huyệt sít chặt của Liễu Sinh Hương, chậm rãi vuốt lên nếp uốn, sau đó ôn nhu đẩy vào, thanh âm hắn cũng là ôn nhu mê hoặc.
” Yên tâm, ta sẽ không giống như ngươi làm ta lúc trước.”
Liễu Sinh Hương trầm luân trong cuồng phong càn rở rốt cuộc khó có thể nghĩ ra lời cự tuyệt, đành phải đỏ mặt gật gật đầu, vả lại cảm giác dị vật xâm lấn cũng không phải không thể chịu đựng, loại co rút cẩn thận ôn nhu ngược lại gây nên một cỗ tê ngứa xa lạ kỳ quái, nhưng Liễu Sinh Hương thông minh một đời lại không chú ý tới sự khác biệt giữa ngón tay cùng phân thân, khi Lạc Vô Trần cuối cùng tiến vào thân thể y, hậu huyệt nhỏ hẹp truyền đến đau đớn căng rách, Liễu Sinh Hương thiếu chút nữa cũng la rách cổ họng.
” Mẹ nó, đau chết ta.”
Ôm cái cổ đầy mồ hôi của Lạc Vô Trần, Liễu Sinh Hương hai mắt đẫm lệ mơ hồ vì đau đớn.
” Ta về sau không muốn ở dưới nữa… Hu hu, người ta không muốn…”
Lạc Vô Trần động một chút cũng không dám, chỉ có thể ôm y một mực an ủi, động tác ôm kéo theo cả nơi nối liền họ, hai người đều rút một ngụm lãnh khí, Liễu Sinh Hương là đau tới đổ mồ hôi lạnh, Lạc Vô Trần lại là thích đến muốn nhịn không nổi.
” Hu hu, ngươi ức hiếp ta… Ức hiếp ta…”
” Bảo bối, ngoan, sẽ không đau….”
Lạc Vô Trần thử động động vòng eo, lại đổi lấy một tiếng la hét lớn hơn của Liễu Sinh Hương, dùng sức vặn vẹo eo muốn thoát ra ngoài, thật ứng với một câu thành ngữ: thêm dầu vô lửa, Lạc Vô Trần cuối cùng nhịn không được.
” Ahhhhhhh……. Ahhhhhhh…. Chậm, chậm một chút….”
Mỹ nhân thầm thì rên rỉ, mặt nổi phiếm đỏ, trên da thịt trắng noãn đầy hồng ngân xen kẽ, cảnh tượng như vậy khiến người ta mạch máu cũng muốn nổ, Lạc Vô Trần thế nào có thể chậm, càng cuồng dã luật động, một cỗ nhiệt lưu thẳng hướng lên đỉnh, Lạc Vô Trần cuối cùng phóng thích trong cơ thể Liễu Sinh Hương, trên ngực cũng đầy bạch trọc ái nhân, nhìn Liễu Sinh Hương đồng thời tới cao trào với mình, Lạc Vô Trần lại in một cái hôn trên mặt y, sủng nịch đa tình.
” Vô Trần, ta về sau muốn ở trên.”
Liễu Sinh Hương thừa cơ đưa ra yêu cầu, công phu xem xét thời thế với loại gian thương như y chưa bao giờ thiếu.
” Hảo.”
Thẳng thắn trả lời, dục vọng Lạc Vô Trần chôn trong cơ thể y lại ngẩng đầu lên, eo Liễu Sinh Hương bị người quấn chặt, xoay chuyển tư thế, biến thành ngồi trên người hắn, tư thế như vậy làm phân thân Lạc Vô Trần tiến vào sâu hơn, Liễu Sinh Hương tức giận đến nước mắt tràn ra, nhưng tất cả những thứ này không chút tác dụng, mọi kháng nghị đều bị Lạc Vô Trần va chạm kịch liệt phá thành mảnh nhỏ.
” Ngươi…. Ngươi mẹ nó… Không tuân thủ… Hahh… Chữ tín…”
Ngày hôm sau, đệ nhất đại tửu lâu trong thành Lạc Dương không mở cửa, vì lão bản gian thương Liễu Sinh Hương của tửu lâu bị người khác hung hăng gian một trận, một ngày một đêm cũng không bò xuống giường được.
Đây là cuộc sống mới của Lạc Vô Trần, co đầu rút cổ ở một góc Lạc Dương, khi làm lão bản hoặc là vợ lão bản của quán Khách nhân nhiều hơn tửu lâu, tóm lại phương diện này tới bây giờ còn chưa sắp xếp ổn thỏa. Liễu Sinh Hương phát huy bản sắc gian thương, đấu mưu đấu dũng ngày thường, ba mươi sáu kế sinh tồn học sống chung, người thực mười chiêu người giả mười kiểu, như thế ngày qua ngày gây sức ép lại làm Lạc Vô Trần bị ăn đến thê thảm.
Trời chiều vừa hạ xuống, Lạc Vô Trần ngồi trên ghế mây trong viện nhắm mắt nghỉ ngơi, một con chim bay vào vườn, xì xào kêu to dưới mái hiên, Lạc Vô Trần mở đôi mắt thanh minh, cười thanh nhã, tối nay là ai thắng ai thua đây, người kia luôn bận kiếm tiền, hẳn là rất mệt.