CHƯƠNG 6
Liễu Sinh Hương, nam nhân nhốt không được.
” Ai, rõ là không có cách, hiện tại hắn là tiểu thiếp của ta, e rằng ngươi không thể dẫn hắn đi được.”
Liễu Sinh Hương ngáp ngắn ngáp dài, xiêu xiêu vẹo vẹo tiêu sái tiến vào, mới vừa đặt tay trên bả vai Lạc Vô Trần, một cỗ đại lực đã bắt cổ tay mảnh khảnh, trắng nõn của hắn.
” Hừ, chỉ là một phàm nhân bình thường, nhưng xem ra lá gan ngươi thật không nhỏ.”
Không một chút nội lực, thực sự là một thường nhân yếu đuối vô dụng,
Nhưng..
Vì sao không chút sợ hãi?
Vì sao dám tiến vào đuổi y?
Lại vì sao có thể nhìn y châm biếm như vậy.
Lạc Vấn Tâm phẫn nộ.
Ca ca, cái nam nhân cao cao tại thượng đó mà lại ở cùng người này,
Lạc Vô Trần quay đầu nghiêm khắc nhìn hắn. Ánh mắt có chút quan tâm, Liễu Sinh Hương dường như là một nam nhân kỳ quái.
” Ca ca, ngươi luyến tiếc hắn sao?”
Ngữ khí trêu đùa, Lạc Vấn Tâm vừa điểm huyệt Liễu Sinh Hương, vừa kìm hãm động tác của Lạc Vô Trần.
” Không giống ngươi nha, ca ca của ta.”
Lạc Vấn Tâm phất nhẹ lên đôi má nhẵn nhụi trắng nõn cực hảo của Liễu Sinh Hương.
” Ân, quả thật là một báu vật, ngươi vì thế nên luyến tiếc hắn sao?”
” Hừ”
Vô vị hừ lạnh, ánh mắt Lạc Vô Trần dừng trên ánh trăng ngoài cửa sổ.
” Ngươi…… A.”
“ Bá’
Máu…
Một giọt…
Hai giọt…
Dần dần nhiễm lên bạch bào của Lạc Vấn Tâm, một thanh kiếm mỏng như tờ giấy cắt qua bên hông y.
Chẳng lẽ ngay từ đầu ca ca cố tình để y bắt được sao?
Xem ra mình đã quá đắc ý.
” Lạc Vấn Tâm, trò chơi của chúng ta còn chưa chấm dứt, ngươi tốt nhất để Liễu Sinh Hương lại cho ta, dư vị trong tiết mục của hắn cũng không tệ lắm..”
Tiếng gió phần phật, không còn bóng dáng nam nhân đó nữa, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì nơi đây.
” Ai, thật sự phiền phức.”
Liễu Sinh Hương thở dài.
” Hiện tại ngươi muốn giết ta sao?”
Lạc Vấn Tâm khinh khi nhìn phàm nhân, khóe miệng nở nụ cười.
” Ngươi vẫn chưa muốn chết, phải không? Với lại ca ca không phải đã nói sao, tiết mục của ngươi vẫn còn rất thú vị.”
Một đôi kẻ điên, Liễu Sinh Hương thầm than, sao hôm nay lại thở dài như lão nhân thế này?
Diễn Phong sơn trang,
Địa lao tầng dưới cùng,
Ánh nến u ám, chiếu lên bóng người bập bùng mơ hồ, Liễu Sinh Hương bị treo trên tường, nơi này xem ra cũng không quá phù hợp với mắt thẩm mỹ của hắn.
” Hắc hắc hắc.”
Thanh âm nhớp nháp tựa như một loài bò sát nào đó, một nam nhân sâu róm đứng trước mặt, nhe một miệng răng đen nướu vàng ra, cười đắc ý dung tục.
” Hắc hắc, ta thích nhất tiểu tử da non thịt mềm, thật muốn nhìn xem bộ dáng nở hoa trên khuôn mặt này của ngươi….”
Sâu róm nheo mắt hài lòng nhìn bộ dáng Liễu Sinh Hương bị treo trên tường, vươn tay cầm một cây roi da.
” Đây là roi tằm đen, vừa mềm vừa dẻo, thậm chí sau khi đánh không thấy vết thương, bất quá đau hay không là do ngươi tự nhận xét, ha ha ha….”
Một kẻ thô tục tàn ác, Liễu Sinh Hương thản nhiên cười, cho dù đối mặt với sâu róm, nụ cười của hắn vẫn rực rỡ mê người như vậy.
“Hả, ngươi nói gì vậy? Ân… Trên người ta hơi ngứa…. Ngươi… Ngươi có thể giúp ta gãi gãi chút không?”
Đôi mắt mơ màng nghiêng nghiêng nhìn gã.
Hồn xiêu phách lạc, sâu róm nuốt nước miếng, một bàn tay đặt trên ngực hắn.
” Này, ở đây sao?”
” Ân….”
Thoải mái rên rỉ một tiếng.
” Nữa, xuống chút nữa….”
Bàn tay ướt lạnh tiến vào áo trong, theo da thịt trắng mịn của Liễu Sinh Hương đi xuống, quét qua cơ bụng bằng phẳng, đến chỗ thần bí, Liễu Sinh Hương làm như kinh hoảng kêu một tiếng, hai chân kẹp chặt cái tay kia, tinh tế cọ xát, sâu róm đã hoàn toàn kề sát hắn, hơi thở ẩm ướt của Liễu Sinh Hương phun bên tai gã.
” Muốn biết kỹ xảo của ta như thế nào không?….. Yên tâm, ta đã sớm là của ngươi, chỉ cần ngươi không ngược đãi ta, ta có thể…..”
Há miệng cắn tai sâu róm, mãi đến lúc cái nam nhân ấy rã rời ngay cả họ tên của mình cũng không nhớ.
” Thả ta tới đó đi, được chứ…..”
Ánh mắt phiêu diêu lười nhác bay đến thạch bàn. Sâu róm ngầm hiểu, mở dây thừng treo Liễu Sinh Hương xuống.
” Ngô.”
Ngắn ngủi rên thấp một tiếng, sâu róm ngã xuống như lợn chết, Liễu Sinh Hương rút lưỡi dao lại, tháo dây trói tay ra.
Chỗ này có thể nhốt được hắn sao?