Gia tộc Asmodeus là huyền thoại vẫn còn tồn tại đến giờ trong Ma giới.
Từ tộc trưởng đời thứ nhất đã đội lên vương miện của Ma Vương Tây vực, trong trăm năm đó, huyết mạch của gia tộc Asmodeus đều được lưu truyền lại và luôn đội vững vương miện chưa từng rơi xuống. Bọn họ truyền lại ngôi vị Ma Vương giống như truyền lại bảo vật gia truyền, đã thế mỗi một thế hệ đều khiến người khác phải kinh ngạc, cứ như vậy, Tây Vực đang phát triển ổn định tất nhiên sẽ kéo giãn khoảng cách với những khu vực thường xuyên rơi vào chiến tranh.
Thành của Tây Vực Ma giới tên là thành Louste, lấy biểu tượng là "Thiên nga đen", đây cũng chính là vật tượng trưng cho gia tộc Asmodeus, đủ để chứng minh sức ảnh hưởng của mấy đời gia tộc Tây Vực đến nay.
Ansel hạ màn xe xuống, y hít một hơi thật sâu, nếu không phải còn có Phinney ở bên cạnh, sợ là y đã vỗ vào hai má khiến bản thân tỉnh táo hơn một chút, y cố lên tinh thần để đối phó với kẻ cùng chức vị dù đã ba trăm năm trôi qua nhưng vẫn không có mối quan hệ tốt này.
Bình tĩnh Ansel! Không thể mới phút đầu mà đã đánh nhau được!
Tự thôi miên mình vài lần như vậy, Ansel vẫn chìm trong trầm mặc như trước.
Không được! Y hoàn toàn không nhịn được nữa!
Nhìn thấy bầy thiên nga đen đang giả vờ khoe mẽ của Seros, y chỉ muốn đưa cho hắn một cái khăn trùm đầu, để hắn tự biến mình thành cô gái chăn ngỗng[1] luôn cho rồi!
Đúng lúc đó, Ansel nghe được một tiếng rồng gầm.
Tiếng rồng gầm mang đầy ý khiêu khích, dù Ansel vẫn không động đậy nhưng phượng hoàng Phinney đã không nhịn được nữa. Nó biết tiếng rồng gầm này phát ra từ đâu, dám khiêu khích bệ hạ ngay trước mặt nó, rõ ràng là đang tát vào mặt nó mà!
Vì vậy phượng hoàng cũng kêu to như tiếng khèn tiêu [2], dưới sự ngầm đồng ý của Ansel, nó phá cửa sổ bay ra!
Ánh sáng bạc và ánh sáng đỏ va chạm kịch liệt vào nhau trong màn sương dày đặc của Ma giới, sau đó đều tự động tách ra. Phía chân trời xuất hiện những con rắn điện chớp tắt, một cơn mưa to sắp giáng xuống vực sâu thứ 7, sự yên tĩnh trước cơn mưa to đã bị hai sinh linh đứng đầu Ma giới này làm cho đảo lộn. Phượng hoàng phun ra một ngụm lửa làm cháy đuôi của rồng bạc, rồng bạc cũng vươn móng vuốt nhổ đi mấy cọng lông vũ trên cánh của phượng hoàng, xung quanh chúng chỉ toàn là lửa băng hỗn loạn.
Đội ngũ hai bên đều xôn xao cả lên, đều là những sinh linh mạnh mẽ đi theo Ma Vương, bản thân chúng còn có sức mạnh hô mưa gọi gió đầy mạnh mẽ, một khi chúng đã đánh nhau, cho dù là chiến binh ác ma đã từng trải qua trăm cuộc chiến, cũng khó mà đứng vững dưới uy áp này. Càng đừng nói tới làn sương lửa băng này, dù chỉ bị dính một chút thì cũng đủ giết chết một ác ma.
Một gã ác ma trẻ tuổi thuộc thành Louste ngẩng đầu, nhìn lên con chim lửa đang cháy hừng hực trên không trung. Phượng hoàng trung thành với Ma Vương Ansel, thực lực mạnh ngang với các lãnh chúa ác ma, được gọi là ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt, cũng là sinh vật tương khắc với rồng bạc của bệ hạ bọn họ.
Sinh vật mạnh mẽ như vậy trong Ma giới, nhưng trong mắt Ma Vương chẳng qua cũng chỉ là kẻ bầu bạn trung thành đáng yêu mà thôi.
Trước khi cả hai trở nên tức giận mất đi lý trí, người bên trong chiếc xe đang được đám thiên nga đen vờn quanh thản nhiên kêu lên một tiếng.
"Shou, quay về."
Rồng bạc ngay lập tức gầm nhẹ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà bay trở về trong đoàn xe. Phượng hoàng cũng không cam lòng chịu yếu thế, nó ngao một tiếng rồi để lại một bóng lưng rời đi, quay trở lại với vẻ không cam chịu.
Xung đột là chuyện bình thường giữa các Ma Vương, bản tính của ác ma càng dễ khiến bọn họ tấn công nhau hơn, huống chi quan hệ giữa hai vị Ma Vương này vẫn còn rất căng thẳng. Ansel vỗ về lớp lông cháy bỏng của Phinney ở trên tay. Dù biết đối phương không nhìn thấy nhưng y vẫn nở một nụ cười giả dối đầy trào phúng.
"Thật là trùng hợp, chúng ta đều tới cùng một ngày."
Từ giọng điệu quái gở đó có thể nghe ra được, sự trùng hợp này cũng không khiến y vui vẻ mấy.
"Để tôi đoán thử nhé, có phải 'cái đinh' mà cậu đóng trong Vương cung của tôi đã tiết lộ tin tức hôm nay tôi sẽ đến đây cho cậu biết đúng không, sau đó cậu mới cố ý kéo đến đây?" Ansel trằn trọc nhìn đầu ngón tay đang mang bao tay đen của mình, giống như đang nhìn hoa văn trên đó: "Sao lại làm mấy chuyện kỳ quái như vậy chứ, nếu cậu muốn đến cùng một ngày với tôi, thì cứ gọi điện cầu xin tôi không phải là được rồi sao?"
Trên mặt đám ác ma của thành Louste lộ ra vẻ oán giận.
"Thật sao?" Seros chỉ bình tĩnh trả lời: " 'Cái đinh' mà cậu đóng trong Vương cung của tôi vài ngày trước đã lén lút truyền tin về, tôi còn tưởng cậu muốn đến cùng một ngày với tôi cơ."
Trên mặt vị Ma Vương quanh năm luôn nghiêm túc đã lộ ra ý cười.
"Ansel, sao cậu cứ như mấy cậu bạn nhỏ thế nhỉ? Chẳng lẽ vẫn cần có người nắm tay dắt đi WC à?"
Nghe đi! Nghe đi! Đây là lời mà người... ác ma có thể nói ra à?! Đây rõ ràng là tiếng sủa của mấy con chó địa ngục mà!
Năm nào Ansel và Seros cũng nói mấy lời kỳ quái với nhau, dù nghe vậy nhưng nụ cười giả dối trên mặt y vẫn chưa thay đổi lần nào.
"Rốt cuộc là ai muốn đi cùng ai, trong lòng người đó tự hiểu rõ."
"Đúng vậy nhỉ, trong lòng cậu là rõ nhất."
Hừ!
Hừ!
Vẫn giống như những lần chạm mặt nhau trong quá khứ, hai người đều tan rã trong không vui. Hai đoàn xe bắt đầu chuẩn bị hạ xuống, quân đội ác ma của hai bên đều đang căm phẫn đề phòng nhau, nhưng trong lòng hai vị Ma Vương đều hiểu rõ.
Quả thật bọn họ đều có chung ý nghĩ.
Ba Vương chia Ma giới ra để cai trị, tuy mâu thuẫn giữa Ansel và Seros rất sâu đậm, nhưng thái độ của hai người đối với vị Ma Vương còn lại, thật sự ngoài dự đoán của mọi người, đó chính là ——
Ghét bỏ.
Nếu nói thành Louste là thành lớn tồn tại lâu đời phồn vinh trong Ma giới, còn thành Suberbian của Ansel là ngôi sao biển hoa đang lên, như vậy chỉ còn thành Idian của Ma Vương Levy lại khiến mọi người hoàn toàn phiền muộn. Trên người vị Ma Vương này tụ tập hết tất cả thói hư tật xấu của ác ma, thích hưởng lạc, độc ác đố kỵ, không nghĩ tới chuyện phát triển thành trì, cũng không muốn tăng cường sức mạnh, ngược lại giống như một con rắn núp trong bóng râm, chẳng có chút nào giống với một người hàng xóm tốt bụng.
Logic của Ma Vương Levy vô cùng đơn giản ——
Đúng vậy tôi rất nát, nhưng tôi chỉ muốn các cậu cũng nát y như tôi thôi, thế thì mọi người sẽ không nhìn thấy tôi nát nữa.
Một người hàng xóm có logic thần kỳ như vậy chắc chắn sẽ không được người khác yêu thích, Ansel cũng không thích, nhưng điều khiến y phải tức đến nắm chặt tay là thành Suberbian đang trong thời kỳ phát triển, tạm thời không có tinh thần, sức khỏe và tiền tài đi nuốt chửng địa bàn của Levy. Ngược lại thành Louste quanh năm đều nghỉ ngơi dưỡng sức, đang rục rịch có ý định mở rộng lãnh thổ.
Muốn...
Thống nhất Ma giới sao?
Cái ý nghĩ này xẹt qua trong đầu, Ansel chưa bao giờ mất đề phòng với Seros. Mộng yểm kéo xe chậm rãi hạ xuống vùng đất của vực sâu thứ 7, vùng đất này vì có hồng thạch nên mang màu đỏ gạch, các cây nấm đã bị gió bào mòn và ngập đầy những khu rừng chật hẹp u ám.
Vực sâu thứ 7 ngập đầy những loại đá có màu hồng nhạt, loại đá này không có giá trị khai thác gì, bởi vì rất yếu ớt dễ vỡ, hàm lượng ma lực cũng rất thấp. Nhưng Sidi của thành Idian đã có một ý tưởng, cô ấy lợi dụng đặc tính dễ vỡ nhưng khi gặp nước lại tỏa nhiệt của loại đá này, sau khi đập nát thành bột đá sẽ bỏ vào trong nước, sau đó dựng lên hàng phòng ngự tạm thời, một khi có người xâm lược bước vào chiến tuyến, sẽ có một lượng quân lính lớn sử dụng ma pháp nước khiến hồng thạch nóng lên, gây sát thương lên kẻ thù.
Ở vực sâu thứ bảy, cái đó được gọi là "Trận tuyến hồng thạch".
Ansel xuống xe dưới sự cung nghênh của nhóm ác ma trong thành Suberbian, y hít vào một ngụm không khí hơi lạnh, hàm lượng ma lực trong không khí cũng rất thấp, vực sâu thứ 7 quả thật cằn cỗi y như trong thư báo cáo.
Tuy cằn cỗi, nhưng lại giống như cái rốn của Ma giới chiếm giữ phần trung tâm của Ma giới, là nơi yếu đuối nhất.
Vậy nên thứ kia mới có thể từ trong nơi này...
Ansel nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong lòng cảm nhận được gì đó rồi ngẩng đầu lên. Y nhìn về một hướng khác, bên trong nhóm ác ma mặc giáp đen đang bao quanh, đám thiên nga đen vươn cánh ra, đồng loạt cúi cái cổ thon dài xuống, bày ra sự cung kính. Theo từng cánh thiên nga vươn lên, Ma Vương Tây Vực cao ngạo và lạnh lùng chậm rãi đi ra.
Hắn cao hơn Ansel một chút, có tóc đen và đồng tử dựng đứng màu xanh đen, cặp sừng ác ma uy nghiêm giống như ánh sáng lạnh trong màn sương giá rét. Rồng bạc leo lên vai phải của hắn, vị Ma Vương đã tại vị được hơn ngàn năm này chậm rãi ngước mắt lên, tầm mắt lướt qua vô số ác ma, rơi chính xác trên người Ansel.
Cho dù quan hệ rất căng thẳng, nhưng ngoại giao mặt ngoài vẫn phải làm, hắn đi tới chỗ Ansel. . Truyện Đông Phương
Không ai biết, tầm mắt của vị Ma Vương vui buồn khó dò này đã rơi xuống chỗ nào.
Là sừng.
Sừng của Ansel.
Chú ý: Bản edit vẫn chưa phải là bản full vì để tránh reup. Sẽ cập nhật đầy đủ sau vài tiếng trên [email protected]@d (My_Judy1314) và wordpress (https://myjudy1314.wordpress.com/), mọi người cố chờ nghen iu iu ~