Ma Vương Vú Em

Chương 21: Chương 21: Ngưng Đọng Thời Gian




Chủ tiệm thuốc lấy tiền từ trong tủ ra, ném về phía tên lông mày rậm.

“Đây là lần cuối, không nên xuất hiện trước mặt ta lần nữa.”

Tên kia cười khà khà, cúi người xuống nhặt tiền lên, bỏ vào trong ngực. Hắn làm động tác hôn gió, rồi bước đi về phía cửa lớn, chuẩn bị đi ra ngoài.

Roạt...

Cửa mở ra. Một đứa trẻ ôm một trẻ sơ sinh xuất hiện. Nó tới khám bệnh sao? Nhưng tại sao gió tuyết đi theo nó lại lạnh lẽo như vậy?

Tên lông mày rậm không để ý tới đứa nhóc này, chỉ hừ một tiếng rồi tránh đường, không cản trở việc làm ăn của tiệm thuốc. Đứa bé kia chạy nhanh tới tủ thuốc, chắc đúng là tới khám bệnh.

“Nhóc con, tới khám bệnh sao?”

Một đứa bé thì có bao nhiểu tiền chứ? Nhưng mà chủ tiệm vẫn hỏi một câu.

Cậu bé không trả lời, cậu khác với người bệnh khác, không phải đứng bên ngoài quầy hàng mà trực tiếp chạy vào trong, vươn tay cầm góc áo của chủ tiệm.

Cử động của cậu bé để cho mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra cả. Chủ tiệm thì lại lo lắng thằng nhóc này là tới trộm tiền hay không, nên mở tủ đựng tiền ta. Khi hắn chuẩn bị quát mắng cậu bé thì ngoài cửa có tiếng chó sủa, đồng thời một tên ăn mặc người hầu và bốn tên lính cũng xông vào trong.

“Lão đại! Ông chủ! Không tốt rồi! Việc tôi thay hai người làm đã lộ rồi, đây là tiền thưởng ông cho tôi, tôi không muốn nữa.”

Cậu lấy trong ngực ra một đồng tiền đã chuẩn bị trước, nhét vào trong tay chủ tiệm, không đợi chủ tiệm phản ứng lại thì cậu bé đã quay người phóng tới bên hông quầy.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Hai người trong tiệm bị những biến hóa làm cho sửng sốt, nhưng các binh lính thấy cảnh này thì lại rút kiếm ra, xông tới hai người.

“Hóa ra ông chủ sau màn là hai người các ngươi! Công chúa của Đế Quốc Hùng Lộc mà các ngươi vẫn dám hạ thủ sao, chịu chết đi!”

Cũng không kịp nghĩ gì cả, tên lông mày rậm cũng không phải người hiền lành nên khi thấy đối phương rút kiếm thì cũng rút một thanh đao ngắn ở bên hông ra đón đỡ. Chủ tiệm thuốc trong tâm cũng có quỷ, vội vàng lấy tiền muốn chạy trốn, nhưng lại bị một tên lính lấy cung bắn xuyên tim, chết tại chỗ.

Bên trong tiệm thuốc truyền tới tiếng của một trận chém giết. Tên lông mày rậm là một kẻ có thủ đoạn, bị vài tên lính vây công mà vẫn thoát thân được nhưng mà cả người đã đầy vết thương, trốn về hướng đồng bọn hay tụ tập. Các binh sĩ hô quát vài tiếng cũng đuổi theo. Sau đó trên nhật báo của ngày hôm sau có một tin tức, đội canh gác đã tiêu diệt một tổ chức sát thủ.

Tiệm thuốc này có cửa sau, khi cậu mở ra thì có một hẻm nhỏ xuất hiện trước mặt. Cậu nhìn một lát liền biết nơi này ở đâu, sau đó co cẳng lên chạy tiếp.

“Hắc hắc hắc, cực kỳ thú vị a. Nhóc con, quả nhiên đi theo nhóc mạo hiểm vạn phần, kích thích tột đỉnh a! Thế nhưng tại một hoàn cảnh nào đó, con vật so với con người còn thông minh hơn, nhóc có thể tránh được khảo nghiệm cuối cùng này không?”

Huyết đồng của Ám Diệt toát ra vẻ hưng phấn. Trên cánh cửa sau lưng truyền tới tiếng va đập. Thể lực của cậu đã bị mất rất nhiều, cậu không kịp thở mà tiếp tục chạy trốn.

Cửa đã bị phá tan, theo sau là tiếng sủa inh ỏi. Sau khi ra ngoài, ba con chó cúi đầu xuống ngửi ngửi, tìm tới phương hướng cậu bé bỏ chạy rồi đuổi theo. Mà tiếng sủa của chúng dẫn tới sự chú ý của người hầu.

Hô... Hô... Hô...

Hít thở bắt đầu trở nên khó khăn hơn.

Bước chân của cậu run rẩy, cậu đã chạy liên tục trong bão tuyết hơn một giờ, nếu như ý chí cầu sinh của cậu không mạnh mẽ thì đã sớm ngã xuống rồi. Nhưng cậu vẫn cố gắng chạy trốn.

Mồ hôi vừa chảy ra thì đã bị đông lại, lạnh như băng. Mồ hôi bị đông lại làm tắc mao mạch và mạch máu khiến cho mồ hôi của cậu không thể chảy ra được nữa. Hai chân cậu như đeo chì, mỗi một bước đi đều phải chịu sự đau đớn rất lớn.

Cậu mới có mười tuổi.

Một đứa bé mười tuổi, dù cho ý chí cầu sinh mạnh mẽ như thế nào cũng không thể tăng thêm thể lực vì bị tuổi tác giới hạn được.

Ba...

Khi chạy tới một con đường khác thì thể lực của cậu đã hết sạch, cậu ngã trên mặt tuyết.

Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, rơi vào người cậu bé như muốn thay cậu đắp lên mảnh vải cuối cùng của cuộc đời. Trước khi té ngã thì cậu đã nâng bé gái lên, tránh để bé rơi trên tuyết.

Tuyết trong miệng thật lạnh lẽo, hơi thở của cậu càng nặng hơn. Hai chân cậu đã rút gân, không đứng lên được nữa. Cậu chỉ có thể lật người lại, ngồi dậy. Mà điều thứ nhất khi cậu ngồi dậy đó là nhìn về đứa bé trong ngực.

Bé đang ngủ...

Thấy vậy, trong ánh mắt lạnh lùng của cậu xuất hiện vẻ an tâm.

“Thằng nhóc, cuối cùng cũng tìm được mày…”

Cậu ngẩng đầu lên thấy một gương mặt bẩn thỉu còn bẩn hơn cả con chuột cống và ba con chó.

Tuyết bay bay, ban đêm đã hoàn toàn bao phủ nơi đây, trên đường đã không có người, hai bên đường cũng đã tắt đèn, mọi người cũng đã đi ngủ hết, chỉ có gió vẫn cứ thổi, tuyết vẫn rơi chứng kiến vận mệnh tiếp theo của cậu bé.

Để ba con chó vây quanh cậu bé. Còn chủ nhân của chúng nó thì đùa nghịch thanh đao trong tay, cười miệt thị tên ăn mày không thể động đậy trước mắt. Nhìn “đồ chơi” đã đi lên tuyệt lộ, hắn giơ tay lên, chém xuống.

Lưỡi đao chém rách da mặt của cậu bé, đó cũng không phải cậu tránh né mà là do tên kia đang đùa với “đồ chơi” của mình, muốn nhìn sự hoảng sợ của cậu.

Chất lỏng màu đỏ từ miệng vết thương chảy ra, nhanh chóng bị đông cứng lại. Biểu cảm của cậu không thay đổi chút nào, vẫn nhìn chằm chằm người trước mắt.

“A haha, rác rưởi, mày đúng là bình tĩnh a? Chỉ là một vết thương nhỏ có lẽ không thể dọa mày sợ sao? Vậy thì để tao chặt tứ chi mày xuống, sau đó băm nhỏ cho mày ăn thì thế nào? Dù sao vị công chúa kia đã hận mày thấu xương rồi, tao chơi như thế nào cũng được a.”

Cả người cậu bé co lại, ôm càng chặt bé gái hơn. Cậu lui lại về sau một chút, lấy người mình che lên bé gái, bảo vệ nó.

“Nhóc con, biểu cảm của mày làm tao buồn nôn! Tao cũng không tin là mày không sợ hãi chút nào! Lên! Xé nát nó!”

Ba con chó nhận được tín hiệu lập tức lao lên. Nhe răng ra lao về phía thân thể nhỏ bé không thể động đậy...

Không ai có thể cứu cậu. Giờ khắc này, cậu bé ôm bé gái càng chặt...

Thời gian, dừng lại.

Cậu ôm bé gái, nhìn mấy con chó trước mặt, cả hàm bọn chúng đã sắp tới mũi cậu, cậu có thể ngửi được cả mùi thối từ đó.

Tuyết, dừng lại. Nước bọt tung tóe của mấy con chó cũng dừng lại giữa không trung. Giờ khắc này, tất cả đều đứng im.

Cậu không động được, chỉ có thể nhìn, nghe, cảm thụ sức nặng của đứa bé trong ngực nhưng không thể di chuyển. Hai móng vuốt của con chó đã chạm vào sau lưng cậu, cảm giác chân thật như vậy nhưng cậu lại không động đậy được. Thậm chí con ngươi cũng không di chuyển được chút nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào phía trước, nhìn hai hàm răng sắc bén của mấy con chó.

“Haha, nhóc con, có thấy thú vị không?”

Tiếng nói của Ám Diệt vang lên, khi tất cả mọi thứ dừng lại, thì huyết đồng mở ra lần nữa, nhìn chằm chằm cậu bé.

“Đầu tiên, ta phải nói cho nhóc đó là ta không có ngừng thời gian. Ta chỉ tăng năng lực suy nghĩ của nhóc lên hơn một ngàn lần. Ta có thể làm điều này cũng bởi vì nhóc đang đối diện với nguy cơ sinh tử mà vẫn có thể suy nghĩ tỉnh táo.”

“Haha, không hiểu sao? Vậy ta giải thích đơn giản chút. Khái niệm thời gian chỉ là năng lực cảm nhận của não người. Trong một thời gian chuyện phát sinh càng nhiều thì thời gian trôi qua càng chậm. Ngược lại, trong thời gian đó càng ít chuyện phát sinh thì thời gian trôi qua càng nhanh. Lúc bình thường một chuyện nhóc suy nghĩ trong một giây đồng hồ, thì bây giờ suy nghĩ chuyện đó chỉ mất một phần ngàn giây mà thôi.”

“Cho nên, hiện tại nhóc mới cảm giác như thời gian dừng lại. Nhưng trên thực tế thì thời gian xung quanh trôi qua chậm hơn bình thường một ngàn lần. Cho nên chúng ta mới có thời gian để có thể nhàn nhã nói chuyện với nhau, hiểu được không?

“Muốn tôi làm cái gì?”

“Hahaha, thú vị, nhóc lúc nào cũng làm ta cảm thấy kinh ngạc đó! Nhóc con!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.