Cậu chạy, cậu trốn vào trong cơn bão tuyết âm u. Sau khi cậu rời khỏi, ba bông tuyết kia chậm rãi trồi lên từ cửa phòng ngủ, theo sát sau cậu bé, chúng chui ra ngoài từ cái lỗ nơi bức tường. Sau khi ba bông tuyết rời đi, băng trong tiệm thuốc mới bắt đầu tan, tốc độ giống như lúc đóng băng, cực kỳ nhanh chóng.
Ngay lập tức, các binh sĩ chạy ra khỏi tiệm thuốc một cách hoảng loạn, không ai dám đi vào nữa. Phải tới giữa trưa ngày thứ hai, cấp trên ra lệnh tập trung năm mươi người tới phá cửa mới phát hiện ra thi thể đã bị đóng băng của ông chủ và một lỗ thủng thấp bé trên tường nhà vệ sinh.
Cậu bé chuyên chọn đường nhỏ ngõ tắt mà đi. Những con đường dơ bẩn chỉ có con chuột mới đi qua, nhưng nó có thể cản lại bão tuyết bên ngoài đường cái. Bánh mì trong ngực đã sớm đóng băng, cảm giác lạnh lẽo như muốn đóng băng máu trong cơ thể vậy.
Nhưng mùi của nó vẫn thơm như trước.
Cậu vẫn cố nhịn, chỉ nuốt nước bọt mà không ăn bánh mì. Chiếc bánh mì này có thể giúp cho cậu sống sót qua ngày mai, cho nên tuyệt đối không được lãng phí. Hiện tại cậu phải lập tức trở về cái ổ của mình, cất kỹ bánh mì, sau đó trốn đi, giống như chuột dự trữ thóc vậy. Đúng, cậu nhất định phải trở về trước khi bị bão tuyết vùi lấp thành tượng băng.
Xoạt...
Bỗng nhiên, cậu dừng lại trước một giao lộ.
Cậu nhìn hai ngã rẽ trước mặt. Một đường là đi tới cái ổ của mình, nơi mà cậu gọi là “nhà“. Chỉ cần đi qua con đường nhỏ này, rồi đi tiếp một đoạn ngắn là tới cây cầu lớn, dưới gầm cầu chính là “nhà”.
Nhưng một con đường khác là đi tới con hẻm nhỏ mà hai mẹ con kia ở lại. Chính mình đã từng nói sẽ mang thuốc về cho họ.
Cậu ngẫm nghĩ rồi không chút do dự đi thẳng về nhà mình. Suy nghĩ kỹ một chút, thậm chí cậu đã hối hận về lời hứa kia. Người phụ nữ kia và mình có quan hệ gì sao? Dựa vào cái gì mà mình phải lấy thuốc cho họ, còn đưa thân vào trong nguy hiểm nữa? Con gái cô ta bị bệnh chết cũng chỉ có thể trách người mẹ không thể chăm sóc cho con gái của mình chu đáo mà không thể trách mình không giúp được.
Hơn nữa, cậu không lấy được thuốc. Bây giờ mà đi về cũng chỉ nhìn đứa bé gái kia chết vì bệnh, không làm được cái gì cả. Mà quan trọng hơn đó là...
Cậu nhìn vào bánh mì ở trong ngực, ánh mắt lấp lóe hung quang, giống như một con chó bảo vệ đồ ăn vậy. Bây giờ mà đi tới thì người phụ nữ kia có thể cướp bánh mì trong tay mình. Khi có nguy hiểm về tính mạng, còn có kẻ nào sẽ quan tâm người trước mặt có phải là người đã giúp đỡ mình hay không? Dù nói thế nào thì đối phương cũng là người lớn, có thể giết chết mình, cướp đi thức ăn của mình.
Càng nghĩ thì cậu càng cảm thấy quyết định của mình là chính xác. Cậu đi về “nhà” của mình, với tốc độ càng ngày càng nhanh...
Ba bông tuyết không có đi theo cậu bé nữa mà trôi nổi tại giao điểm, giống như đang do dự không biết nên tiếp tục đi theo cậu bé hay là trở lại bên người thân của mình.
Khi thấy bóng người của cậu bé càng ngày càng nhỏ thì hoa tuyết cũng đã quyết định. Chúng nó bay xung quanh một vòng rồi bay trở lại với chủ nhân của chúng, bỏ lại tên kia một mình.
Chân, giẫm trên mặt tuyết tạo ra một vài thanh âm.
Cậu đã đi tới cuối của con hẻm, đã có thể thấy một cây cầu lớn, cùng với “ngôi nhà” của cậu ở gầm cầu. Nhưng mà không biết tại sao, bước chân cậu nhấc lên giữa không trung lại dừng lại, thật lâu sau cũng không bước tiếp...
Người phụ nữ ôm trẻ sơ sinh...
Tuyết nhuộm áo choàng của người phụ nữ này thành màu trắng...
Bé gái khóc lớn...
Đứa bé bị sốt cao...
Sau đó là hình ảnh bé gái chậm rãi, chậm rãi... ngừng thở.
Là ảo giác sao? Tại sao trước mắt lại xuất hiện những cảnh này?
Cậu bé không biết.
Lý trí nói cho cậu biết, hiện tại cần trở về nhà ngay. Nhưng mặc kệ lý trí nói với cậu như thế nào, chân cậu vẫn không thể bước tiếp nữa. Giống như thế giới đã đóng băng, đóng băng luôn cậu bé ở đó.
Đêm, lại dài hơn.
Trong thời tiết như thế này, người phụ nữ kia và bé gái chắc không chịu được qua đêm nay...
Bất chợt, cậu nhấc hai tay mình lên một cách chậm rãi, nhìn chăm chú vào đầu ngón tay của mình, phía trên vẫn còn máu của ông chủ tiệm thuốc nhưng không biết vì sao cậu lại nhớ tới...
Cậu đã chạm tới đứa bé gái đó, cho nó ăn.
Cậu đã nhận được sự ấm áp của bé gái đó, biết nó phát sốt.
Bên trên ngón tay, mười ngón của cậu gần như bị đông cứng tới chết lặng nhưng cậu vẫn cảm thấy một loại ấm áp...
...
Bông tuyết, lại rơi xuống.
Trên cái ngõ nhỏ đó đã không còn hình bóng của cậu bé. Trên đường cái, có hai đường thẳng kéo dài tới phương xa, tạo thành một bức tranh thật hoàn mĩ, không chút tì vết...
Vì sao?
Lúc quay đầu lại, cậu vẫn không ngừng tự hỏi mình. Cậu không thể nào tìm được đáp án, thậm chí vì hành vi hiện tại của mình mà xấu hổ. Việc này không dành cho kẻ chỉ muốn sống như cậu, đáng lẽ ra cậu phải đi về cái ổ nhỏ của mình, đắp chăn rồi ngủ tới sáng ngày mai. Nhưng cậu vẫn dùng đôi chân chạy tới một nơi không nên tới.
Cậu đi lại trong các con hẻm, thể lực của cậu đã mất rất nhiều, thậm chí thở cũng không ra hơi. Nhưng mà cậu vẫn không dừng lại, ngược lại cậu chạy càng ngày càng nhanh. Trong nội tâm còn có một chút lo lắng. Cậu không biết mình lo lắng cái gì, tại vì trước mặt cậu hiện giờ chỉ thấy được gương mặt nhỏ nhắn của đứa bé đỏ rực lên vì sốt. Đối với một đứa bé vừa ra đời mà đã sốt cao trong thời gian dài thì hậu quả là gì? Không cần nói rõ cũng biết.
“Ha... Ha... Ha... Ha…”
Rốt cuộc cũng tới nơi. Cậu dựa lưng vào tường, chậm rãi đi vào bên trong vì cơ thể cậu sắp hết thể lực. Cậu tìm kiếm một cách lo lắng, cậu lật tung những thùng rác, đi qua rãnh nước bẩn, đi vào bên trong.
... Không có.
Bông tuyết vẫn rơi ở đó nhưng người phụ nữ và đứa trẻ kia đã không thấy đâu cả, chỉ để lại đống tuyết đọng lộn xộn tại nơi mà người phụ nữ từng ngồi.
“Ha... Ha... Ha... Ha... Hô…”
Cậu đứng dậy, lần nữa vì hành động của chính mình mà hối hận. Người phụ nữ kia đã đi, chính mình lại như là một kẻ ngu ngốc chạy tới nơi mà không có ai cả, nhưng hiện tại đã không cần hi vọng, cũng có thể yên tâm đi trở về.
Cậu thở phào một hơi, giũ tuyết trên đầu, đứng thẳng người, quay người lại...
Một thanh kiếm lặng yên kề vào cổ cậu.
Lưỡi kiếm sắc bén để cậu cảm thấy lạnh lẽo tới tận xương. Cùng lúc đó cũng có một bàn tay to che lại miệng của cậu, kéo cậu vào nơi càng sâu của con hẻm nhỏ...
Nỗi sợ của cái chết xuất hiện lần nữa, việc này xảy ra quá nhanh, tới nỗi cậu không kịp suy nghĩ gì cả! Trong nháy mắt cậu đã bị kéo vào trong góc của con hẻm. Cùng lúc có một âm thanh của một người đàn ông trẻ tuổi vang lên từ phía sau...
“Nhóc con, 「Chìa khóa」 đã đuổi theo sao? Nói! Hắn hiện tại ở đâu?”
m thanh giống như là của một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi. Tay hắn khóa chặt cậu bé lại khiến cậu không thể động đậy.
“Byron, chờ chút!”
Cùng với âm thanh vang lên là một loạt tiếng bước chân lại gần. Sau đó, một người phụ nữ ôm một đứa trẻ sơ sinh từ phía sau vòng lên trước, sau khi thấy mặt của cậu bé thì thả lỏng một chút rồi nói ra:
“Byron, cậu bé này không phải là người của 「Chìa khóa」. Cậu bé này chính là người mà em đã nói với anh trước đây.”
Byron thả lỏng, kiếm cũng chậm rãi buông xuống. Ngay khi thanh kiếm vừa buông thì cậu bé bỗng nhiên tránh thoát, nhảy về phía trước vài bước liền muốn chạy trốn.
“Nhóc con, mặc dù nhóc không phải người của Chìa khóa nhưng nhóc vẫn cần ở lại đây một lát.”
Byron đưa tay ra tóm một cái, rất nhẹ nhàng liền tóm được phần gáy của cậu bé rồi ném cậu vào trong con đường cụt của hẻm. Cậu bé ngã vào đống tuyết, tuy không quá đau nhưng làm cậu càng cảnh giác hơn.
Lúc này cậu mới thấy rõ người đàn ông kia. Đó là một kiếm sĩ có một khuôn mặt anh tuấn, tuổi cũng chỉ hai mươi hai, hai mươi ba mà thôi. Mặc dù quần áo trên người đã rách tung tóe, hơn nữa còn dính đầy máu cùng bụi đất nhưng vẫn thấy được thiết kế rất tinh xảo, rõ ràng nói lên người trước mặt có thân phận rất không tầm thường.
Nhưng mà khiến người ta chú ý nhất vẫn là hai thanh kiếm của người này. Một thanh đã rút khỏi vỏ, quý giá và sắc bén, đã được cầm trên tay, còn một thanh kiếm khác vẫn còn ở trong vỏ, bị nhiều lớp xiềng xích khóa lại, không thể rút ra được. Mà hình dáng của thanh kiếm này cũng rất đáng sợ, hoa văn của chuôi kiếm thì trông như xương của con người, ở giữa còn có một lỗ tròn nho nhỏ. Hai thanh kiếm rõ ràng có phong cách trái ngược nhau.
Người phụ nữ vẫn ôm đứa trẻ, dựa sát vào người đàn ông của mình. Byron thì nhìn kỹ cậu bé một chút rồi nghi hoặc mà nhìn qua cô gái, khi thấy cô gật đầu thì mới thu kiếm lại.
“Trong khoảng thời gian này có kẻ khả nghi nào xuất hiện không?”
Byron lấy từ trong ngực ra một túi giấy, mở ra. Bên trong là một cái bánh kem nhỏ thơm ngào ngạt, hương thơm bay vào mũi của cậu bé làm cho bụng cậu bé sôi lên ùng ục.
Người phụ nữ thấy vậy, mỉm cười, lấy một cái bánh kem đưa tới. Nhưng cậu không nhận, cậu chỉ ôm chiếc bánh mì trong ngực mình, nhìn về phía hai người bằng ánh mắt cảnh giác.