Chung Luyến Thần ở tại khu nghỉ mát hưởng thụ ngày tháng nhàn nhã với biển xanh, cát trắng, nắng vàng.
Thỉnh thoảng trong lúc cảm thấy vắng vẻ tẻ nhạt, cô cũng sẽ cố gắng nhớ lại một chút, lẽ ra cô nên coi sự tình ngày hôm đó như dấu mốc quan trọng trong cuộc đời mình.
Tuy rằng tính cách của cô khá là tùy tiện nhưng dù sao cô cũng ít nhiều thừa hưởng được gien “suy nghĩ thấu đáo, tâm tư kín kẽ” tốt đẹp của gia tộc, vào thời điểm cực kỳ ngẫu nhiên nào đó, cô cũng rất có tinh thần nghiên cứu tìm tòi.
Chỉ có điều dù cô có bứt hết tóc mà suy nghĩ thì cũng chỉ láng máng nhớ rằng cô giữ chặt lấy Trình Thiếu Dung đòi đấu rượu, sau đó dây dưa lằng nhằng cùng cậu ta, lại sau đó… Hình ảnh lại trống trơn.
Nhưng mà căn cứ vào hiểu biết về Trình Thiếu Dung suốt bao nhiêu năm tháng qua, cùng với nhận thức sâu sắc của bản thân, hơn nữa cô lại là người đầu óc logic có năng lực trinh thám, cô có thể khách quan mà phỏng đoán xác suất phân bố kẻ chủ mưu gây ra sự kiện kia đại khái như sau:
Trình Thiếu Dung cưỡng bức cô: 5% (hoặc là thấp hơn).
Hai người ý loạn tình mê không kìm lòng được: 0%.
Cô cưỡng bức Trình Thiếu Dung: 95% (hoặc là cao hơn)
Kết luận này đúng là làm cô vô cùng xấu hổ.
Chỉ là, tên Trình Thiếu Dung kia thân thể cường tráng, hơn nữa còn là cao thủ Taekwondo, mà cô là một cô gái yếu ớt, kết quả học tập môn thể dục trước giờ đều đạt ở mức vớt vát – cô tài thánh đến mức nào mới có thể đưa cậu ta vào khuôn khổ vậy ?
Cô là người mà bất kể chuyện gì cũng có thể suy nghĩ thông suốt, nhưng cô không chịu nổi vấn đề nan giải. Cô không nghĩ ra đáp án cho nên mới đau đầu, không thể làm gì khác hơn ngoài tự mình vẽ ra vài cái hoạt cảnh đẹp đẽ để an ủi.
************************************
Giả thiết hoạt cảnh 1:
– Tiểu Dung, uống uống uống, nhất túy giải thiên sầu(1), uống say cậu sẽ quên Tưởng Duy là ai ngay lập tức.
(1) Một ly rượu tiêu tán ngàn nỗi buồn
– Tôi một chén cậu ba chén. Vì sao à ? Cậu là đàn ông mà!
– Oẳn tù tì, oẳn tù tì! Ai gian lận, cậu tìm người làm chứng ra đây!
Sau đó Trình Thiếu Dung tâm tình không vui cuối cùng đã bị cô chuốc đến quá chén.
Vốn là cô xuất phát từ ý tốt giúp cậu ta cởi quần áo, kết quả cô vừa nhìn thấy nửa người mình trần của trai đẹp mà lòng háo sắc nổi lên, liền……….(tỉnh lược một nghìn chữ).
Giả thiết hoạt cảnh 2:
– Trình Thiếu Dung chúng ta đấu vật đi!
– Được rồi, được rồi, tôi biết cái kia gọi là Judo!
– Cậu phải nhường tôi! Vì sao à ? Vì tôi là con gái!
Quý ông vô cùng phong độ Trình Thiếu Dung vẫn phải nhường cô, sau đó bị cô đè lên người. Bởi vì cô đạt được thắng lợi không dễ dàng, không vẻ vang mà đắc ý vênh váo, khua tay múa chân, đột nhiên cảm thấy chóng mặt trời đất đảo lộn –
– Trình Thiếu Dung tại sao cậu lại đè lên người tôi ?
– Không cho tôi giãy giụa à ? Tôi cứ giãy giụa đấy! Tôi giãy tôi giãy tôi giãy giãy giãy!
– Ha ha ha, mặt cậu tại sao đỏ thế này ? Thật đáng yêu quá đi, để bà đây véo một phát xem nào. Tôi véo, tôi véo cái nữa…….
Cô giở trò trái vuốt phải véo, cuối cùng………(tỉnh lược 1000 chữ)
Giả thiết hoạt cảnh 3:
Che mặt. Không thể chịu nổi, rất tổn hại đến hình tượng.
*********************************
Gần một tháng Chung Luyến Thần không nghe được tin tức gì từ Trình Thiếu Dung.
Tuy là cô cũng không hi vọng nhận được tin tức gì từ cậu ta, nhưng vứt chuyện kia sang một bên, tốt xấu gì bọn họ cũng coi như là tha hương ngộ cố tri(2), dù sao cũng nên hàn huyên ân cần thăm hỏi một chút chứ.
(2) Ở nơi đất khách quê người gặp người quen cũ
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, gặp nhau hay nói chuyện cũng thấy khó xử, còn không bằng giả vờ mất tích đi, mắt không nhìn, tai không nghe thì tâm không phiền. Nhất định Trình Thiếu Dung cũng nghĩ như vậy.
Thật ra hồi Trình Thiếu Dung mới vào đại học, bọn họ cũng có liên lạc với nhau.
Cậu ta viết thư cho cô, viết thư tay, thật là cua mề.
Nội dung thường không nhiều lắm, đàng hoàng trịnh trọng, giống như báo cáo công tác.
Chẳng hạn:
“Bọn tôi mỗi ngày vác bao cát trên lưng chạy mười nghìn mét”.
“Tuần trước bọn tôi lên núi huấn luyện, gặp phải con trăn to cỡ miệng bát”.
“Ký túc xá của bọn tôi có người không chịu nổi mà phải bỏ học. Thật đáng tiếc”.
Mặc dù rất ít chữ, nhưng đó là thời điểm cô học năm hai cao trung nhàm chán vô vị, mấy mẩu thư khô khốc của cậu ta ngược lại trở thành sách báo giải trí ngoài giờ thú vị nhất của cô, mở ra cho cô một khoảng trời khác.
Tất nhiên cô hồi âm rất ít. Thỉnh thoảng viết một bức, so với thư của cậu ta còn ít chữ hơn:
“Aiz, đáng thương”.
“Cố lên, ngoan”.
Sau đó cô lên lớp 12, việc học của cậu ta cũng bận rộn hơn, lại sau đó nữa cô lên đại học, cả ngày chăn dê ăn cỏ, tiêu tiền phung phí, yêu đương vớ vẩn, rồi thì liên lạc cũng ít dần ít mòn, chỉ có khi nào trùng hợp cô về nhà ông bà ngoại, cậu ta về nhà ông bà nội mới có thể tình cờ gặp nhau nói chuyện như xưa.
Thời gian và khoảng cách là thứ khủng khiếp nhất trong những thứ khủng khiếp trên đời.
Hơn nữa cô lưu giữ tất cả thư tay của cậu ta, lúc thu dọn đồ đạc vứt đi những đồ cũ, ngay cả thư tình từ hồi cô bắt đầu học trung học cơ sở cũng vứt hết, chỉ để lại mỗi thư tay của cậu ta.
Chủ yếu là bởi vì chữ viết tay của Trình Thiếu Dung rất đẹp, hàng lối ngay ngắn lại phóng khoáng, có phong độ quý phái, lại có phong cách riêng. Khi đó cô nghĩ, nếu một ngày cô muốn luyện chữ, cứ mang chữ của cậu ta ra mà bắt chước, còn thích hơn so với chữ trong nhãn vở, bởi vì chữ trong nhãn vở quá phổ biến, căn bản không đáp ứng được gu thưởng thức độc đáo của cô.
********************************
Kết quả là ngay tại thời điểm Chung Luyến Thần muốn vứt Trình Thiếu Dung ra sau đầu lần thứ hai, cô lại nhận được điện thoại của cậu ta.
Trình Thiếu Dung nói hạn nghỉ phép của cậu ta còn chưa hết đã bị đơn vị triệu tập khẩn cấp để tham gia một khóa huấn luyện bí mật, hôm nay mới được cho phép liên lạc ra bên ngoài.
À, được rồi. Chung Luyến Thần thừa nhận cô lại đánh giá cao cậu ta, cậu ta chỉ là con rùa to xác thôi chứ tính tình vẫn như hồi nhỏ, căn bản không thay đổi tí nào.
Hai người bọn họ râu ông nọ cắm cằm bà kia nói chuyện tào lao vài câu, sau đó Chung Luyến Thần nghe thấy tiếng hít thở của cậu ta từ đầu dây điện thoại bên kia liền biết cậu ta muốn đi vào vấn đề chính.
Trình Thiếu Dung muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng. Cuối cùng cậu ta vẫn nói ra: “Tiểu Thần, em…. Thân thể của em, không có vấn đề gì chứ ?”.
“Ạch, có ý gì ?” – Cô tạm thời chưa phản ứng kịp.
“Anh nói…. Em có hay không……”.
Lần này thì Chung Luyến Thần có thể hiểu được.
“Trình Thiếu Dung, cậu định nói, hôm đó căn bản cậu không dùng biện pháp phòng hộ phải không ?”. Trên đầu cô đã lấm tấm mồ hôi.
“Làm sao hôm đó anh biết…. Anh cho rằng sau đó em biết…….”. Vì không dám vi phạm giới luật “Không đề cập tới vụ việc kia”, Trình Thiếu Dung cực kỳ bí từ.
“Tôi thì không có kinh nghiệm! Vì sao cậu không nhắc nhở tôi sớm một chút hả ?”.
“Anh cũng mới nhớ ra vấn đề này mấy ngày gần đây thôi…….”.
Sau lưng Chung Luyến Thần cũng đổ mồ hôi. Cô bắt đầu bứt tóc nhớ lại, chu kỳ kinh nguyệt của mình hẳn là chậm một ngày rồi.
Thôi xong, cô đơn giản là không nhớ đến, từ trước tới giờ cô không bao giờ nhớ được chu kỳ kinh nguyệt của chính mình.
Cô ở đầu dây bên này rất lâu không nói lời nào, đầu dây bên kia giọng nói của Trình Thiếu Dung có chút lo lắng: “Tiểu Thần, nếu quả thực có chuyện gì, anh sẽ cùng em đối mặt, em không nên tự quyết định. Nếu em muốn giữ lại, chúng ta lập tức kết hôn. Nếu em không muốn giữ lại, vậy em nhất định phải để anh đưa em đi bệnh viện làm giải phẫu”.
Chung Luyến Thần “Òa” một tiếng khóc nấc lên: “Trình Thiếu Dung, tốt nhất cậu nên cầu nguyện cho tôi không sao đi, nếu không thì cậu chết chắc rồi!”.