“Sao? Phải không? Sở tướng chắc chắn như vậy ư, một chút chứng cớ cũng không tìm ra sao?” Bách Lí Dật Thanh cười như không cười nhìn Sở tướng, khiến trong lòng hắn có chút hoài nghi, tuy rằng biết đây là chuyện không có khả năng nhưng nhìn hắn chắc chắn như vậy thì có vẻ như đã xác thực.
“Hoàng thượng, vi thần không dám vọng ngôn, nếu Hoàng thượng có chứng cớ thì kính xin lấy ra để trả lại công đạo cho dân chúng.” Sở tướng đầy căm phẫn mở miệng, trên người đầy khí thế chính trực.
Bách Lí Dật Thanh cười một tiếng: “Sở tướng, ta thấy không nên lấy ra sớm như vậy, ngươi chắc chắn là không cần cân nhắc một chút, cứ muốn ta lấy chứng cớ ra bây giờ sao?”
Sở tướng nhíu mày, không biết Bách Lí Dật Thanh có ý gì, các đại thần khác cũng đều nhìn nhau, không biết tên Hoàng đế bù nhìn này uống lộn thuốc gì.
“Hoàng thượng có ý gì, thần không thẹn với lương tâm, sao có thể không muốn Hoàng thượng lấy chứng cớ lấy ra chứ.” Sở tướng lại mở miệng, nhưng lần này trong giọng nói có chút hoài nghi.
“A!” Bách Lí Dật Thanh nở nụ cười khó hiểu, hơi nhíu mày, vỗ vỗ tay, ngoài cửa có hai thị vệ đi vào, trên tay đè nặng một người.
Sở tướng thấy hai người kia thì hơi nhăn mày lại, hắn cũng không thừa nhận mình quen họ, xem ra, Hoàng đế này không phải tầm thường, nhưng dù sao cũng chỉ có cái tiếng mà thôi.
Bách Lí Dật Thanh nhìn thấy phản ứng của Sở tướng thì khẽ cười, bảo hai thị vệ buông phạm nhân ra, người kia mặt xám như tro tàn, trên mặt đầy vẻ đau khổ.
“Thế nào, các ngươi có ai quen người này không?” Bách Lí Dật Thanh nhìn lướt qua mọi người đang khiếp sợ phía dưới, cười nhạt mở miệng.
Các đại thần khe khẽ nói nhỏ rồi lại lắc đầu, nhìn thấy đối phương thì đều suy đoán xem rốt cục là ai chỉ đạo chuyện này mà lại để cho bị bắt nhược điểm, huống hồ không phải là không còn thích khách nào sống sót sao?
Bách Lí Dật Thanh đợi một hồi, mới nhìn thích khách nói: “Nói, là ai sai ngươi đi ám sát đoàn người Chiến Vương phi?”
Thích khách rất quật cường, cắn chặt môi, không chịu nói một chữ, Bạch Vũ Mộng hơi nheo mắt lại, nhìn thấy hắn muốn cắn lưỡi tự sát thì phóng ngân châm ra, phong bế huyệt đạo, ngăn cản động tác của hắn.
Người phía dưới nhìn thấy Bạch Vũ Mộng ra tay thì đều lắp bắp kinh hãi, kinh sợ nhìn tất cả những thứ này, xem ra hôm nay quả thật sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Không nói phải không? Ngươi nói đi rốt cục ngươi đang nghĩ cái gì, không phải lúc trước ngươi đã khai rồi sao, sao bây giờ lại không nói gì, hay là chủ tử của ngươi là một trong những người này a?” Bách Lí Dật Thanh chẳng hề để ý mở miệng.
Người phía dưới cảm thấy bất an, sợ thích khách tùy ý chỉ ra một người thế tội, đến lúc đó bọn họ sẽ không biện minh được.
Thích khách hận thù nhìn mọi người một cái, ánh mắt lại nhìn chỗ nào đó một chút nhưng rồi nhanh chóng dời sang chỗ khác, nhanh đến mức khiến người khác không chú ý tới động tác này.
Bạch Vũ Mộng nhìn thấy động tác này thì cười thấu hiểu, trong lòng sớm đã hiểu hết toàn bộ kế hoạch của Bách Lí Dật Thanh nên cũng nhàn nhã tự tại ngồi xem diễn.
Giờ phút này vẫn không chịu nói, Bách Lí Dật Thanh đã mất kiên nhẫn, kêu người mang khẩu cung hôm qua hắn khai lên, thích khách hung ác nham hiểm nhìn nhưng có vẻ đã dự liệu được trước rồi.
“Còn không nói?” Bách Lí Dật Thanh nhíu mày, thấy thích khách cứng mềm đều không ăn thì lại nói một câu: “Không nói cũng không sao, hôm qua ngươi đã khai toàn bộ, giữ ngươi lại cũng không còn tác dụng nữa, chẳng qua là muốn ngươi tự miệng thừa nhận, ngươi đã không muốn vậy thì ngươi ngồi xem cho kỹ, xem ta bắt chủ tử sau lưng ngươi thế nào.”
Bách Lí Dật Thanh nói xong thì nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy mọi người đều hơi hoảng sợ thì vừa lòng cười, lập tức nhìn về phía Sở tướng.
“Sở tướng, nơi này địa vị của ngươi cao nhất, hay là ngươi xem lời khai của thích khách trước, xem thử có đáng tin hay không?” Giọng Bách Lí Dật Thanh vừa nghiêm túc vừa bỡn cợt nhưng lại khiến Sở tướng có chút run rẩy.
Tiếp nhận lời khai thái giám đưa, Sở tướng cẩn thận đọc, nhưng càng đọc lại càng kinh sợ, nhìn chữ trên đó mà không dám tin nhìn thoáng qua thích khách.
Rồi nhanh chóng phản ứng lại, kinh sợ quỳ xuống: “Hoàng thượng, người phải tin tưởng vi thần, chuyện này không phải vi thần làm, nhất định là thích khách muốn tìm người thế tội.”
“Phải không? Sao ta lại cảm thấy, lời khai này rất bình thường, hơn nữa độ đáng tin cũng rất cao!” Bách Lí Dật Thanh hơi nhíu mày, thấy Sở tướng luôn không ngừng giải thích.
Cái đại thần khác cũng chỉ trỏ nhìn Sở tướng, muốn phỏng đoán kết quả, trong lòng căng thẳng mơ hồ nghĩ ra người kia là ai, nhưng lại không nói ra.
“Hoàng thượng thứ tội, có cho thần một trăm lá gan thần cũng không dám phái người ám sát, kính xin Hoàng thượng minh xét.” Sở tướng chỉ thiếu chút nắm chân Bách Lí Dật Thanh để giải thích thôi.
“Ngươi thật to gan, Sở tướng, ngươi cho là mình làm việc rất chặt chẽ sao, trên đời này không có bức tường nào không bị gió lùa, những chuyện dơ bẩn mấy năm gần đây ngươi làm ngươi thật sự cho rằng không ai biết hết ư?”
Sở tướng hơi kinh ngạc nhìn Bách Lí Dật Thanh, lập tức lại nhanh chóng cúi đầu, khiến người ta không nhìn rõ sắc mặt của hắn.
“Thế nào, nghĩ thông suốt chưa, thừa nhận rồi sao?” Bách Lí Dật Thanh nhíu mày nhìn, ánh mắt có vẻ khinh thường, cho tới bây giờ đại thần phía dưới chưa từng nhìn thấy.
Có thể nói ở Minh quốc Sở tướng có quyền lực lớn nhất, nữ nhi là quý phi, túng sủng hậu cung, chính hắn lại là thừa tướng, Hoàng thượng vô dụng, toàn bộ triều chính đều do hắn nắm giữ.
Hiện tại Hoàng thượng thay đổi tính tình, có năng lực kéo hắn xuống ngựa, không ngờ Sở tướng, người quyền uy nhất Minh quốc lại là người đầu tiên được khai đao.
“Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, nếu Hoàng thượng nhất quyết tin tưởng lời thích khách xử tội vi thần thì vi thần không còn lời nào để nói.” Trên mặt Sở tướng đầy bi thương, giống như bị uất ức rất lớn.
Bách Lí Dật Thanh cười một tiếng, thấy Sở tướng ở phía dưới vẫn diễn trò thì khẽ lắc đầu, cho tới bây giờ hắn chưa từng hy vọng xa vời Sở tướng sẽ tỉnh ngộ trước khi chết.
“Vậy Sở tướng cho rằng như nào mới được cho là chứng cớ, dù hôm nay trẫm lấy ra thứ ngươi cho là chứng cứ thì ngươi vẫn có thể bịa đặt một câu chuyện để né tránh không phải sao?”
Trên mặt Sở tướng xuất hiện chút hung ác nham hiểm, nhưng lại nhanh chóng biến mất, vẫn quỳ gối như cũ, giống như mình rất chính trực, không hề liếc mắt nhìn thích khách kia một cái.
Bách Lí Dật Thanh thở dài, nhìn thoáng qua thích khách, mở miệng: “Ngươi thấy chưa, ngươi liều chết bảo vệ chủ tử, mà hắn lại đối xử với ngươi như vậy.”
Trên khuôn mặt tái nhợt của thích khách xuất hiện một chút chế giễu, lập tức suy yếu mở miệng: “Ta là hạ nhân, chết vì chủ tử là chức trách của ta, ta không có gì oán giận.”
Tuy rằng vẫn là những lời này nhưng lại có chút thất vọng, bọn họ thật sự có thể vì chủ tử mà vượt lửa băng sông, nhưng bản thân đã liều chết bảo vệ mà chủ tử lại ruồng bỏ, cảm giác thất vọng tất nhiên vẫn có.