Trước khi đi, Bạch Vũ Mộng đã nói với Lam Ngạo Thiên xuất binh trợ giúp Mộ Dung Nam, tuy rằng lần trước Mộ Dung Nam trợ giúp không có tác dụng, nhưng cũng là tâm ý của hắn nên tất nhiên Lam Ngạo Thiên rất vui vẻ đồng ý.
Hiện tại, con hắn đã chết nên hắn nhất định sẽ bảo vệ người mà con hắn quý trọng nhất, để cho nàng sống một cuộc sống hạnh phúc.
Những người đi theo vẫn là bọn họ, mọi người đều không thích ở lại chốn đầy sự lừa dối như kinh thành, hơn nữa, có chỗ để chơi, có náo nhiệt để xem thì vì sao bọn họ lại không đi!
Nhưng Duẫn Ức Liễu quả thật quyết định không đi, tứ nhất là vì nàng vừa mới đoàn tụ với Thu Thiếu Diệp nên không muốn rời khỏi hắn, thứ hai là hiện tại Hạ Thi Lan bi thương quá độ, nàng phải ở lại để chăm sóc, Bạch Vũ Mộng cũng không nhiều lời mà lập tức đồng ý. Vì Thanh Hoàng Quốc không thể để cho một mình phụ hoàng chống đỡ nên Thu Hằng Duệ cũng quyết định trở về, nhưng có nói là nếu cần thì cứ báo với hắn.
Nhưng lần này xuất hành lại có thêm vài người nữa, đó chính là huynh muội Duẫn Tuyết Nghiên, Duẫn Minh Hi cho rằng chỉ cần có thể đi chơi thì đi đâu cũng đều giống nhau nên quyết định đi theo.
Một đường du ngoạn, Bạch Vũ Mộng ăn suốt ngày để không còn hơi sức để nghĩ về Lam Hạo Thần đang ở đâu nữa, bây giờ nàng rất sợ, không dám nghĩ tới chuyện đó nữa...
“Tỷ tỷ, nơi này thật sự chơi rất vui, sớm biết vậy ta đã sớm chuồn đến đây rồi.” Duẫn Tuyết Nghiên nhìn chung quanh, kinh thán, nhưng lại bị Duẫn Minh Hi đánh một cái.
“Chỉ một cảnh vật nho nhỏ mà đã khiến cho ngươi kinh thán như vậy, nhìn xem ngươi có tiền đồ không!” Duẫn Minh Hi khinh thường nhìn thoáng qua muội muội của mình.
“Hừ, không phải do huynh không dẫn ta ra ngoài sao, còn ở đây mà nói ta.” Duẫn Tuyết Nghiên kiêu ngạo quyệt miệng, cũng khinh bỉ nhìn ca ca của mình.
“Có đôi khi ta thật sự hoài nghi các ngươi có phải là huynh muội ruột không, sao quan hệ lại tốt đến vậy.” Mộ Túy Tình đứng một bên nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu thản nhiên.
Càng lúc càng đến gần Minh quốc, tuy rằng bọn họ ở lại Mộ Dung Quốc mấy ngày, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà thấy khẩn trương và sợ hãi, nàng vẫn không dám đối mặt.
“Đương nhiên là ruột thịt rồi!” Duẫn Minh Hi trừng mắt nhìn Mộ Túy Tình, lập tức nhận ra thái độ của nàng không thích hợp, nhíu mày mở miệng: “Ôi, ngươi làm sao vậy?”
Mộ Túy Tình lắc đầu, không muốn nhiều lời, lúc trước trở lại hiện đại, nàng nghĩ tạm thời quên chuyện này đi, thậm chí nàng còn nghĩ tới việc sẽ không trở lại nữa nhưng nàng lại không yên lòng Vũ nhi.
Huống hồ nơi này nàng còn có khúc mắc, nếu không tháo bỏ khúc mắc này, nàng sợ cả đời sẽ không an tâm, cả đời đều sẽ sống trong oán hận.
Đây là cảm giác càng đến gần quên thì càng sợ hãi sao, vì sao, nàng lại cảm thấy bất lực như vậy, nàng sẽ sợ nhìn thấy người đó, nhìn thấy người mà nàng đã yêu nhiều năm.
“Tình Nhi, ngươi tĩnh tâm lại xem, thật ra điều này cũng không có gì đáng sợ, không phải sao, ngươi đã xem hắn là người xa lạ, như vậy thì từ nay về sau hắn cũng mãi mãi không xuất hiện trong cuộc đời của ngươi nữa!” Bạch Vũ Mộng đã nhận ra tâm trạng của Mộ Túy Tình, nhẹ giọng mở miệng an ủi.
Mộ Túy Tình gật đầu, mắt đang nhìn về phương xa cũng dần dần tỉnh táo lại, Bạch Vũ Mộng vừa lòng cười, nhìn Hạ Tử Lăng và Lam Giác Phong đang cãi nhau ầm ĩ bên cạnh thì khóe môi lại nở nụ cười hâm mộ.
“Hắn là ai? Vì sao ta nghe không hiểu vậy?” Duẫn Minh Hi nhếch lông mày, khó hiểu nhìn Mộ Túy Tình.
“Không có gì, ngươi không cần hiểu!” Bạch Vũ Mộng không thèm liếc hắn một cái, nói xong câu đó thì liền bỏ đi.
“Cái gì, nghe giống như là có người đã tổn thương ngươi rất sâu đậm.” Duẫn Minh Hi lẩm bẩm một câu, run lẩy bẩy, cả người nổi da gà rồi cũng xoay người rời đi.
Bọn họ đi du sơn ngoạn thủy nhưng thật ra lại nhanh chân đến Mộ Dung Quốc, người dân ở biên thành cũng coi như an cư lạc nghiệp, nhưng tất cả đều có tâm trạng khẩn trương, ai cũng biết, Mộ Dung Quốc sắp có đại chiến, phòng thủ ở biên cảnh cũng nghiêm mật hơn.
Đám người Bạch Vũ Mộng mất rất nhiều công sức mới vào biên thành được, lúc đi vào tuy rằng không nhìn thấy dấu vết của chiến loạn nhưng rõ ràng cũng không được bình yên.
Quân đội Lam Tường quốc cũng không đi theo Bạch Vũ Mộng mà đến chậm hơn bọn họ rất nhiều nên Bạch Vũ Mộng vào thành trước để tìm hiểu tin tức, chờ sau khi chứng thực thì mới để quân đội vào hỗ trợ.
Mọi người lại chạy thêm vài ngày, rốt cục cũng đến đô thành Mộ Dung Quốc, nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt hơn, ngay cả một con ruồi cũng không có, khi đám người Bạch Vũ Mộng đi qua thì bị ngăn lại.
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, không biết người trước mắt là ai, trên người nàng có tín vật của Mộ Dung Nam nhưng nếu trước mắt là người của Mộ Dung Tịch Lạc thì chẳng phải sẽ bại lộ sao.
“Chúng ta muốn vào thăm người thân, làm phiền quan sai đại ca đi thông cảm.” Bạch Vũ Mộng nở nụ cười nhợt nhạt, thử nói lý do này trước.
Lúc trước bọn họ đến Mộ Dung Quốc cũng với lý do này nhưng hiện tại có vẻ không thể dùng được nữa rồi, người này rõ ràng không tin bọn họ.
“Đi đi đi, mau tránh ra, thăm người thân cái gì, ta thấy là gian tế mới đúng!” Vị quan sai kia không kiên nhẫn mở miệng, muốn đuổi bọn họ đi.
“Xảy ra chuyện gì?” Lúc này phía bên kia có một người uy nghiêm đi đến nhìn đám binh lính kia.
“Không có chuyện gì, có mấy người muốn vào thành nhưng bây giờ rối loạn, bọn họ vẫn không nên vào sẽ tốt hơn!” Tên quan sai kia thay đổi sắc mặt một trăm tám mươi độ, lập tức cười nịnh nọt.
Bạch Vũ Mộng nhìn chằm chằm tên nam nhân một hồi, nhẹ nhàng cười, thật sự là trời cũng giúp ta, trách không được cảm thấy người này nhìn quen mắt, thì ra lúc trước đã gặp hắn ở bên cạnh Mộ Dung Nam.
Lúc trước khi Mộ Dung Nam đến cái thành trấn kỳ dị kia cũng đưa hắn theo, vậy chỉ có thể chứng minh là hắn thật sự tin tưởng người này, nếu không sẽ không cho hắn biết chuyện này.
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng phủi tay áo, trong cổ tay áo có gì đó lóe lên, nam tử kia liền nhăn mày lại, sau đó có chút kinh ngạc nhìn đám người Bạch Vũ Mộng, hơi nheo mắt lại.
“Xin hỏi các vị muốn vào thành làm gì?” Nam tử cẩn thận đánh giá đoàn người Bạch Vũ Mộng.
Bạch Vũ Mộng thản nhiên đứng đó, mặc hắn đánh giá, cười mở miệng nói: “Chúng ta muốn vào thăm một vị cố nhân!”
“Cố nhân? Vị phu nhân này, ta có thể biết người cố nhân ngươi muốn gặp là ai không?” Nam tử nhìn thoáng qua bụng Bạch Vũ Mộng, suy nghĩ rồi mở miệng nói.
“Là cố nhân lâu rồi không gặp, hắn từng giúp đỡ ta, chẳng qua bây giờ ta muốn đáp lễ thôi!” Bạch Vũ Mộng càng khẳng định đây nhất định là người của Mộ Dung Nam.
Tên quan sai khó hiểu nhìn hai người bí hiểm, sao hắn lại nghe không hiểu vậy, hắn có nên bẩm báo với tam hoàng tử không?