Bách Lí Dật Thanh mím chặt môi, không nói gì mà cứ ngây người nhìn Sở Ngọc Mẫn vì cứu hắn mà chết dưới tay phụ thân nàng, thật ra trên đời này sao lại có người đại gian đại ác được, người ta trước lúc chết đều trở nên lương thiện, Sở Ngọc Mẫn đã tỉnh ngộ vào phút cuối cùng.
Buông Sở Ngọc Mẫn ra, Bách Lí Dật Thanh không còn nhẫn nại dây dưa với Sở tướng nữa: “Thế nào, hại chết nữ nhi của mình, trong lòng ngươi chắc không dễ chịu!”
Sở tướng nắm chặt tay, bỗng nhiên tức giận ngẩng đầu lên: “Đều do ngươi, nếu không phải tại ngươi thì Mẫn nhi cũng sẽ không chết, nếu không phải tại ngươi, ta đã sớm làm hoàng đế Minh quốc.”
Bách Lí Dật Thanh lắc đầu, ông ta cố chấp như vậy thì không cần nhiều lời nữa, người như thế cách tốt nhất để giải quyết chính là nhổ cỏ tận gốc.
“Sở tướng, sắp chết đến nơi rồi mà còn lớn lối, ngươi cho là hiện tại ngươi còn có tư cách kêu gào sao?” Trong mắt Bách Lí Dật Thanh đầy vẻ lạnh lùng vô tình.
“Ha ha ha, ta tự nhận mình một đời anh minh, nhưng lại vẫn nhìn lầm ngươi, không ngờ người ta không coi trọng lại chính là người tổn thương ta sâu nhất, ngươi cho là làm nhiều chuyện như vậy mà ta lại không có chuẩn bị gì sao?” Sở tướng hung ác cười nham hiểm khiến mọi người không khỏi nhăn mày lại.
Đột nhiên, Sở tướng đánh một chưởng về tên thích khách đang quỳ trên đất, hắn chết ngay lập tức, trên người của hắn có một đàn sâu bò lên.
Sâu không ngừng xuất hiện, đến khi ăn hết tên thích khách kia sạch sẽ mới thôi, dienxdafnlleequysdoon Bạch Vũ Mộng kinh ngạc nhìn, rồi lại nhìn thoáng qua Mộ Túy Tình, vẻ mặt nàng cũng phức tạp.
“Tình Nhi, ngươi có thể nhìn ra đây là cái gì không?” Bạch Vũ Mộng nhíu mày, bởi vì đã có vài đại thần bị nuốt trọn không còn dấu vết.
Mộ Túy Tình lắc đầu: “Ta cũng không dám xác định, nếu Đạp Vũ ở đây thì tốt rồi, nàng hiểu mấy thứ này hơn ta, xem ra đám sâu này có nguồn gốc từ Nam Cương.”
“Nam Cương?” Bạch Vũ Mộng kinh ngạc nhíu mày, lập tức phản ứng lại, sợ là lúc trước mấy tên trưởng lão kia đã cấu kết với Sở tướng, còn giao cả bí mật cổ trùng Nam Cương ra.
Nhưng mà bọn họ cũng không phát hiện, sau khi đám sâu này xuất hiện thì ngoài đại điện có một bóng người nhanh chóng lặng lẽ rời đi.
“Hôm nay các ngươi trốn không thoát đâu, ta sẽ để tất cả chôn cùng Mẫn nhi, nhiều người tôn quý chôn cùng nàng như vậy, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Ngươi điên rồi sao, ngươi phải biết rằng ngươi cũng sẽ chết ở chỗ này!” Lam Giác Phong cau chặt mày, nhìn hắn đã điên cuồng.
“Hừ, ta tự có cách của ta, không cần các ngươi lo lắng, các ngươi cứ hưởng thụ lễ vật ta tặng cho tốt đi!” Sở tướng cười xoay người.
Nhưng lại đột nhiên dừng bước chân lại, cúi đầu nhìn thanh kiếm trên người, không dám tin quay đầu nhìn người cầm kiếm, cả người Bách Lí Dật Thanh đầy hơi thở đế vương.
“Làm sao có thể, sao ngươi có thể vượt qua đám sâu đó để đến đây?” Sở tướng trừng lớn hai mắt, miệng thì thào, không cam lòng muốn lấy được đáp án.
Bách Lí Dật Thanh hừ một tiếng, rút kiếm ra, đạp lên dải lụa trắng bay lại trên đài cao, đôi mắt Sở tướng đỏ ửng, không ngờ bọn họ còn có thể làm hắn bị thương, thật sự không dám tin.
“Cho dù ta chết, cũng tuyệt đối không để cho các ngươi sống tốt, tuyệt đối không!” Sở tướng điên cuồng gào to, đám đại thần trốn đông trốn tây bị tiếng la này dọa sợ không dám lộn xộn nữa.
Biết được hắn muốn dùng tính mạng mình để thúc giục đám sâu này trở nên điên cuồng, Bạch Vũ Mộng cũng không khoanh tay chờ chết, nàng nâng tay lên phóng một đám ngân châm ra ngoài.
Nhưng mặc kệ thế nào cũng không ngăn được Sở tướng đang điên cuồng, Bạch Vũ Mộng nhăn mày thật sâu, chẳng lẽ phải sử dụng Phượng Múa Cửu Thiên sao, nhưng bây giờ cơ thể nàng vừa mới khôi phục, sao có thể chịu nổi?
Ngay khi Bạch Vũ Mộng còn do dự thì mọi người đã ào ào tấn công Sở tướng, nhưng không có chút tác dụng, trên đất đã phủ kín đầy sâu.
Mắt thấy một con sâu bay về phía một đại thần trong góc, Bạch Vũ Mộng phóng lụa trắng ra đưa hắn đến nơi an toàn. Người nọ rất kinh ngạc nhìn Bạch Vũ Mộng rồi lập tức cúi đầu đăm chiêu.
Hiện tại tình thế tuyệt đối không lạc quan, toàn bộ đại điện đều rất hỗn loạn, ngự lâm quân bên ngoài đều đã xông vào, nhưng cũng không làm được gì, chẳng qua là tăng thêm thương vong thôi.
Ngay khi Bạch Vũ Mộng hạ quyết tâm chậm rãi ngưng tụ nội lực thì đột nhiên rơi vào rồi một cái ôm lo lắng lạnh lùng.
Bạch Vũ Mộng kinh ngạc ngẩng đầu, thấy chiếc mặt nạ lạnh như băng kia, nam tử mím chặt môi, cứ ôm Bạch Vũ Mộng như vậy, vận nội lực cường đại đánh về phía Sở tướng.
Nội lực nam tử cao thâm đến mức nào thì không ai biết, nhưng bọn họ thấy hắn chỉ dùng một chưởng đã hủy diệt mọi thứ mà Sở tướng làm lúc nãy.
Sau đó bốn phía xuất hiện vài hắc y nhân đeo mặt nạ, cầm vài bình chất lỏng đổ xuống trên người đám sâu, lập tức có nhiều âm thanh rên rỉ phát ra rồi đám sâu nhanh chóng bất động, hóa thành một vũng máu loãng.
Bạch Vũ Mộng mở to hai mắt, nhìn chất lỏng trong tay bọn họ, sau đó nhăn mày lại, nếu như không nhìn lầm, đây chính là Hóa Cốt thủy.
Phá giải được nguy hiểm, các đại thần may mắn còn sống sót run sợ đi ra, ngay cả Bách Lí Dật Thanh cũng chưa bình tĩnh lại, ngay giây phút vừa rồi, thiếu chút nữa hắn đã cho rằng hôm nay mọi người đều sẽ vì sự sơ sẩy của hắn mà táng thân ở đây.
Nhưng mọi thứ đã yên ắng trở lại, rốt cục cũng nghĩ tới một chuyện rất nghiêm trọng, rốt cục nam tử vừa rồi là ai, có được võ công cao cường như vậy thì không phải là người bình thường.
Thấy Bạch Vũ Mộng vẫn đứng trong lòng hắn, Duẫn Minh Hi lên tiếng: “Vũ nhi, người này là ai vậy, ngươi quen hắn sao?”
Rốt cục Bạch Vũ Mộng cũng có phản ứng lại, nhìn nam tử một cái, không trả lời câu hỏi của Duẫn Minh Hi, mà lại hỏi nam tử: “Sao ngươi lại ở đây, còn...”
“Chuyện ngươi đồng ý với ta ngươi đã không làm được!” Nam tử nói một câu khó hiểu khiến Bạch Vũ Mộng không biết phải làm sao chỉ có thể chớp mắt.
Trong mắt nam tử như rất tức giận, cuối cùng nhìn Bạch Vũ Mộng một cái, buông nàng ra, xoay người muốn bỏ đi, nhưng Bạch Vũ Mộng lại kéo hắn lại.
“Ngươi còn chưa nói với ta, sao ngươi lại ở chỗ này?” Vì sao mỗi lần ta gặp nguy hiểm, ngươi đều xuất hiện? Câu cuối cùng Bạch Vũ Mộng lại không hỏi ra miệng.
“Chỉ nhàm chán đi ngang qua, sau đó thấy một kẻ ngu ngốc mơ tưởng muốn đi cứu người khác mà không để ý đến bản thân.” Sự tức giận trong giọng nói của nam tử rõ ràng như vậy khiến Bạch Vũ Mộng ngập ngừng.
Bạch Vũ Mộng cúi đầu, rốt cục bây giờ cũng biết ý của hắn là gì rồi, lúc trước hắn nói không cần nàng báo ân, chỉ cần nàng tự chăm sóc bản thân là được, nhưng nàng đã không làm được.
“Thật xin lỗi, ta...” Bạch Vũ Mộng mím môi, muốn giải thích gì đó nhưng nam tử đã mất tính nhẫn nại, thu lại mọi cảm xúc, khôi phục lại vẻ lạnh lùng vô tình.