Mấy người trở về đến khách sạn nghỉ ngơi một đêm, quyết định ra ngoài đi dạo, hỏi thăm chuyện của Bồng Lai Đảo, sau đó lại đi tìm, ít nhất sẽ đỡ phải đi lung tung.
Đi trên đường, nơi nơi đều là những cử hàng nhỏ buôn bán náo nhiệt không thua gì những thành thị lớn, trên mặt mỗi người đều có ý cười ôn hòa, so với những thành thị lớn đầy rối loạn kia thì ở đây thoải mái hơn nhiều.
Nhưng chỉ cần là nơi có người thì sẽ có sự tranh chấp, cho dù người có giản dị thì vẫn sẽ có những kẻ tiểu nhân gian trá.
Trước một tửu lâu đông như trẩy hội, một nữ hài cầm một gói đồ không buông tay, một tiểu nhị dắt tay nàng đến một chỗ khác, hai người đang tranh chấp cái gì đó.
Bạch Vũ Mộng nhận ra đó là nữ hài tử ngày hôm qua, lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng đi qua.
“Này, ngươi làm gì đó đây là túi đồ của ta, sao ngươi có thể cướp bóc giữa ban ngày ban mặt chứ?” Nữ hài bất mãn hừ.
“Cái gì mà đồ của ngươi, rõ ràng túi đồ này là do ngươi trộm của khách, một tiểu hài tử như ngươi thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Tiểu nhị lập tức phản bác.
Đám người Bạch Vũ Mộng lập tức hiểu rõ, một đứa nhỏ ra ngoài mang theo nhiều tiền, khi bị người ta nhìn thấy sẽ nổi lòng tham, hắn nhìn thấy nàng là một đứa nhỏ liền muốn ức hiếp nàng.
Hơn thế nữa, nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ, sợ là được người nhà bảo vệ quá tốt nên không rành thế sự, nên khi gặp phải chuyện này mới rối loạn như thế.
“Ngươi ở đây sao, rốt cục ta cũng tìm được ngươi, túi đồ ta giao cho ngươi đâu rồi?” Bạch Vũ Mộng kinh hỉ kêu lên, hỏi.
Nàng nhìn ra Bạch Vũ Mộng đang giúp nàng, bất mãn hừ một tiếng: “Còn không phải tại cái tên xấu xa này sao, hắn dám trộm đồ của ta, hắn muốn lấy tiền của ta.”
Mắt Bạch Vũ Mộng sắc bén nhìn tiểu nhị, tiểu nhị bị ánh mắt của nàng dọa sợ, nhìn túi đồ của nàng, bọn họ nhiều người như vậy, khí thế quanh người lại mạnh mẽ sợ là hắn không đắc tội nổi, vội vàng làm bộ khinh thường nhìn bọn họ một cái rồi ngẩng cao đầu quay trở về.
“Thật không biết hắn đắc ý cái gì, chỉ biết giả bộ!” Mộ Túy Tình ghét bỏ bĩu môi.
“Đại tỷ tỷ, chúng ta lại gặp mặt rồi!” Nữ hài cười đáng yêu, lộ ra hai cái răng.
“Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết ngươi là ai được không?” Bạch Vũ Mộng không biết nói gì nhìn đứa nhóc đáng yêu không thôi.
Đứa bé suy nghĩ rồi nói: “Tỷ tỷ, ngươi có thể gọi ta là Nghiên Nhi, ta trộm đồ chạy ra khỏi nhà, tỷ tỷ phải giúp ta giữ bí mật.” Nói xong hoạt bát chớp mắt.
“Một đứa bé như ngươi chạy ra khỏi nhà mà không sợ người xấu bên ngoài sẽ bắt ngươi sao, nói không chừng, chúng ta cũng là người xấu.” Không biết vì sao Thu Hằng Duệ lại lấy thích thú với đứa nhỏ này.
“Ta không phải tiểu hài tử, hơn nữa, ta còn có pháp bảo, các ngươi cũng không phải người xấu, vì sao ta phải sợ!” Duẫn Tuyết Nghiên không vui trợn trừng mắt.
Thu Hằng Duệ sờ mũi, đây là lần đầu tiên hắn bị một đứa bé ghét bỏ.
“Tỷ tỷ, ta có thể đi theo các ngươi không, ngươi xem, một đứa bé như ta ở bên ngoài một mình sẽ rất nguy hiểm.” Duẫn Tuyết Nghiên đột nhiên tỏ vẻ đáng thương.
Khóe miệng mọi người co rút, vừa rồi là ai nói bản thân không phải tiểu hài tử nên không sợ, là bọn hắn nghe lầm sao?
Bạch Vũ Mộng sờ đầu Duẫn Tuyết Nghiên, cười cười, nói được rồi kéo Duẫn Tuyết Nghiên đi cùng.
“Tỷ tỷ, ngươi không sợ ta có mục đích không tốt sao?” Duẫn Tuyết Nghiên đi tới đi lui, đột nhiên ngẩng đầu nghi hoặc hỏi.
“Ừ, ta cũng không biết, chỉ thấy thích ngươi rồi sau đó, cảm thấy trên người ngươi phát ra một cảm giác thân cận.” Bạch Vũ Mộng lắc đầu, nghi hoặc nói.
Duẫn Tuyết Nghiên còn tưởng là cái gì, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, quay đầu lại thì nhìn thấy sắc mặt Lam Hạo Thần tối đen trầm xuống, nhìn chằm chằm tay Bạch Vũ Mộng và Duẫn Tuyết Nghiên.
Hình như Bạch Vũ Mộng cũng cảm nhận được, quay đầu lại nhìn thấy biểu cảm của Lam Hạo Thần, liền thầm mắng không tốt, vô tội chớp mắt lấy lòng nhìn Lam Hạo Thần.
Duẫn Tuyết Nghiên đăm chiêu nhìn bọn họ một cái, cười hì hì nói: “Đại ca ca. Ngươi nắm tay còn lại của tỷ tỷ là được rồi!”
Bạch Vũ Mộng hơi kinh ngạc nhìn Duẫn Tuyết Nghiên, sau đó khóe miệng co rút, từ khi nào mà tay của nàng biến thành hàng hóa mặc cho người ta tranh giành vậy?
Nhìn một trái một phải nắm chặt tay mình, còn có khuôn mặt cứng ngắc của Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng có chút bất đắc dĩ, bản thân nàng đã tạo nghiệt gì chứ.
Sắp xếp phòng cho Duẫn Tuyết Nghiên xong, mọi người liền tự về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng, Duẫn Tuyết Nghiên nhàm chán nằm lên bàn, “ Hoằng Nghị, ngươi có cảm thấy tỷ tỷ rất giống một người hay không.” Duẫn Tuyết Nghiên nói chuyện với không khí.
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện trong phòng, đứng cứng đờ ở bên cạnh bàn, “Giống!” Chỉ nói ra một chữ đầy lạnh lùng.
“Ta nói này, ngươi có thể nói nhiều hơn một chút hay không, ta dẫn ngươi ra đây là muốn cho ngươi hoạt bát thêm một chút, sao một chút tác dụng cũng không có vậy.” Duẫn Tuyết Nghiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Nam nhân bên cạnh tỷ tỷ của ngươi rất lợi hại, nếu không phải ta dùng linh lực để ẩn giấu bản thân thì thiếu chút nữa đã bị hắn phát hiện rồi.” Hiếm có khi Hoằng Nghị nói liên tục như vậy.
“Đúng vậy, cũng không xem thử coi nàng là tỷ tỷ của ai.” Duẫn Tuyết Nghiên hơi kinh ngạc nhưng đồng thời cũng khoe khoang.
Hoằng Nghị không nói gì trừng mắt nhìn nàng một cái, ném ra một câu: “Cẩn thận vẫn tốt hơn.” Nói xong liền ẩn thân vào chỗ tối.
Ngày hôm sau, mọi người chuẩn bị rời đi, Duẫn Tuyết Nghiên nhìn bọn họ chuẩn bị, có chút nghi hoặc hỏi: “Các ngươi muốn đi đâu?”
“Chúng ta muốn rời khỏi đây để đi tìm Bồng Lai Đảo, Nghiên Nhi, ngươi ngoan ngoãn ở lại chỗ này, không được chạy lung tung, biết không?” Bạch Vũ Mộng xoa tóc của nàng, cẩn thận dặn dò.
“Bồng Lai Đảo...” Duẫn Tuyết Nghiên thì thào nhớ kỹ, trong mắt đầy rối rắm, rốt cục nàng có nên nói cho bọn họ biết không, tỷ tỷ đối xử với nàng rất tốt, nhưng nàng lại không muốn về sớm như vậy.
“Được rồi, Nghiên Nhi, ngươi mau đi vào đi, chúng ta phải đi rồi.” Giọng Lam Hạo Thần nhàn nhạt, nhưng vẫn có thể nghe ra một chút dịu dàng, hắn cũng rất thích tiểu nha đầu tinh quái này.
“Tỷ tỷ, các ngươi dẫn ta theo được không, ta cũng muốn đi chơi một chút.” Duẫn Tuyết Nghiên bỗng nhiên hưng phấn nói.
Mọi người không đồng ý nhíu mày, lần này nếu bọn họ không tìm thấy thì thôi, nhưng nếu tìm được thì nhất định phải đi vào, vị trí của Bồng Lai Đảo thay đổi thất thường, nên phải lập tức đi vào, nếu mang theo Nghiên Nhi, chẳng phải sẽ đẩy nàng vào nguy hiểm sao?
“Nghiên Nhi, ngươi ngoan ngoãn một chút được không, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về, nơi đó rất nguy hiểm, không thích hợp với ngươi.”
“Không được! Các ngươi đều có thể đi, vì sao ta không thể đi, ta cũng có võ công, ta cũng có thể tự bảo vệ bản thân, các ngươi dẫn ta đi cùng đi!” Duẫn Tuyết Nghiên lại sử dụng đòn sát thủ làm nũng của nàng.