“Cố nhân, ai tin chứ, nhìn ngươi lớn bụng như vậy rồi, sao không nghĩ chuyện gì thực tế một chút đi, Hoàng thượng là người các ngươi muốn gặp thì gặp sao.” Thị vệ không kiên nhẫn đuổi người.
“Ngươi nói chuyện sạch sẽ một chút đi!” Lam Giác Phong buồn bực, sao hắn dám nói tẩu tử như vậy, hừ, thật đúng là chán sống.
“Thế nào, muốn đánh nhau sao, nơi này là cửa hoàng cung, nếu ngươi không muốn sống nữa thì có thể thử xem!” Giọng điệu thị vệ rất đáng đánh đòn.
“Vậy ngươi thử ra tay coi, xem thử đến lúc đó ai mới là người gặp chuyện!” Lam Giác Phong nổi giận, giọng điệu cũng không được tốt lắm.
“Được rồi, Phong, dù sao nơi này cũng là hoàng cung Minh quốc, không nên quá kiêu ngạo, có nói tiếp với đám thị vệ mắt chó này cũng bằng thừa, chúng ta đi trước thôi.” Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt mở miệng.
“Ngươi nói ai mắt chó thấp hèn, ngươi nói rõ ràng cho ta, nếu hôm nay các ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ định tội tự tiện xông vào hoàng cung cho các ngươi.”
“A, muốn gán tội thì sợ gì không có lý do, ngươi cứ tùy ý!” Bạch Vũ Mộng lạnh lùng cười, sao đi đến đâu cũng có vài người thích khoe khoang vậy?
“Sao lại cãi nhau, nơi này là hoàng cung, ai không biết còn tưởng là cái chợ.” Một giọng nữ kiêu ngạo vang lên, thị vệ lập tức chạy tới nịnh nọt.
“Ngọc Liên tỷ tỷ, là do đám người này nói muốn vào hoàng cung, cũng không chịu nhìn xem đây là đâu, là nơi bọn họ nói vào thì có thể vào sao?”
Tên thị vệ nhanh chóng chạy tới cỗ kiệu của nữ nhân tên Ngọc Liên để báo cáo, một cánh tay mềm mại vươn ra phía sau tấm màn che, móng tay cũng được sơn đỏ chót.
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, còn chưa đi vào mà đã gặp được một nhân vật quan trọng rồi, nhìn bộ dáng thị vệ thì có lẽ nàng ta rất được sủng ái.
“Là ai mà dám nói là cố nhân của Hoàng thượng?” Giọng nói của nữ tử rất kiều mị, Mộ Túy Tình nghe thấy lại run rẩy.
“Này, ngươi không sao chứ!” Duẫn Minh Hi đỡ nàng, hắn đứng ở bên cạnh nàng cho nên có thể cảm giác được nàng đang run rẩy, hắn liền biết ngay nàng quen người này.
“Cám ơn!” Mặt Mộ Túy Tình trắng bệch, co giật khóe miệng, dù không muốn thừa nhận, nhưng nàng sẽ không lùi bước, nghĩ vậy, thầm hít một hơi rồi đứng thẳng lưng.
“Các ngươi còn không mau quỳ gối với Mẫn Quý Phi.” Thị vệ a dua hô lên, Bạch Vũ Mộng nhíu mày, tất nhiên nàng sẽ không quỳ xuống, thân phận của Mẫn Quý Phi không đủ để cho bọn họ quỳ, huống chi nàng không bao giờ quỳ trước mặt ai.
“Chúng ta chỉ muốn gặp Hoàng thượng một chút!” Bạch Vũ Mộng lớn tiếng, giọng nói đã có chút không kiên nhẫn, khóe mắt liếc nhìn thấy một bóng người trong góc xó âm thầm rời đi, nhếch môi lên, thì ra vẫn còn có người thông minh.
Bách Lí Dật Thanh đang lâm triều mới nói được nửa câu thì đã bị thái giám vội vàng chạy vào từ bên ngoài ngắt ngang, nhất thời không vui nhăn mày lại: “Có chuyện gì không?”
Tiểu thái giám run rẩy quỳ xuống, “Hoàng thượng, bên ngoài có một đám người muốn vào hoàng cung, nói là cố nhân của Hoàng thượng.” Tiểu thái giám khẩn trương nói lại mọi chuyện, hắn rất hiếm khi gặp Hoàng thượng, nên hôm nay mới đổ mồ hôi sợ hãi.
“Cố nhân?” Bách Lí Dật Thanh hơi kích động đứng lên, vội vàng mở miệng hỏi: “Có phải trong đó có một nữ tử mang thai không?”
Tiểu thái giám suy nghĩ một chút, hình như có thật, vì thế mở miệng nói: “Đúng là có người này.” Nói xong liền cúi đầu, không dám ngẩng đầu nữa.
“Thật sự là bọn họ, bọn họ thật sự đến đây, còn không mau đi mời!” Bách Lí Dật Thanh rất kích động, văn võ bá quan đều rất kinh ngạc, rất ít chuyện có thể khiến Hoàng thượng kích động như vậy, rốt cuộc bên ngoài là ai?
“Nhưng...” Tiểu thái giám khó xử mở miệng, đến khi nhìn thấy sắc mặt Bách Lí Dật Thanh lạnh đi thì mới mở miệng: “Bọn họ gặp phải Mẫn Quý Phi!”
“Mẫn Quý Phi? !” Trong mắt Bách Lí Dật Thanh hiện lên một chút sát khí, nhưng lại lập tức che giấu đi, “Bãi giá!” Phất ống tay áo, bỏ đi đầu tiên.
Chúng đại thần rất ngạc nhiên nên đều ào ào đi theo, muốn nhìn xem thử rốt cuộc đó là ai mà lại được Hoàng thượng đãi ngộ như vậy?
Đi đến cửa cung đã liền nhìn thấy Mẫn Quý Phi đang nói gì đó, trên mặt rõ ràng rất tức giận, giọng nói cũng cao lên một chút, Ngọc Liên cao ngạo chỉ huy : “Còn không mau quỳ xuống, tiện nhân không hiểu quy củ!”
“Ngươi nói ai là tiện nhân?” Giọng nói âm trầm vang lên từ phía sau, Ngọc Liên sửng sốt một chút rồi mới nhận ra người đó là Hoàng thượng, lập tức quỳ xuống, run rẩy cả người không dám nói tiếng nào.
“Hoàng thượng, ngươi xem bọn họ đi, nói là muốn tới gặp người, nhưng ta thấy cũng chỉ là bọn lừa đảo, thấy ta mà dám không quỳ.” Giọng điệu làm nũng của Sở Ngọc Mẫn vang lên, khiến mọi người đều nổi da gà.
“Hừ, ngươi không ở trong cung điện của mình đi, chạy tới đây làm cái gì!” Bách Lí Dật Thanh phất ống tay áo, xoay người đi đến chỗ Bạch Vũ Mộng.
“Thật có lỗi, thủ hạ làm càn quá mức, ta sẽ xử lí.” Bách Lí Dật Thanh lại chắp tay xin lỗi Bạch Vũ Mộng, điều này khiến mọi người kinh ngạc.
“Không sao, nơi nào mà không có mấy con sâu mọt!” Bạch Vũ Mộng thờ ơ cười, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Mẫn Quý Phi, “Ta đã làm xong chuyện mình có thể làm, nhưng mà không nghờ lần đầu đến hoàng cung Minh quốc lại nhận được phần lễ gặp mặt đặc biệt thật!”
“Người đâu, Mẫn Quý Phi mạo phạm quý nhân, giam cầm một tháng!” Bách Lí Dật Thanh vô tình mở miệng, Sở tướng đứng phía sau đang muốn mở miệng nhưng vì không biết rõ tình hình lúc nãy nên cũng không dám vội vàng.
“Tất cả mọi người nhớ kỹ cho ta, mỗi một người trong số bọn họ đều là khách quý của trẫm, nếu ai dám mạo phạm thì kết cục sẽ giống như bọn họ.” Bách Lí Dật Thanh vừa mới dứt lời thì thị vệ vừa rồi kiêu ngạo đã mất đầu.
Cảnh tượng này khiến nhiều người ngây người, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần thì Bách Lí Dật Thanh đã tự mình dẫn đám người Bạch Vũ Mộng đi về cung điện của mình.
Dọc theo đường đi, Duẫn Minh Hi đều cau mày, vì sao nơi này lại quen thuộc đến vậy, nhưng mà hắn lại không biết cảm giác này xuất phát từ đâu.
Đi đến một tòa cung điện, để bọn họ đi vào, từ lúc ở cửa cung Bách Lí Dật Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm Mộ Túy Tình, nhưng mà Mộ Túy Tình thì tỏ vẻ như không thấy.
Bạch Vũ Mộng không biết nên nói gì, nàng cũng phát hiện Duẫn Minh Hi không được bình thường, nhưng mà nơi này là hoàng cung, chung quy vẫn có nhiều chuyện không nên nói, lúc nãy vừa vào đã gây ra kinh động lớn như vậy, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu.
Bạch Vũ Mộng thở dài, lúc đi ngang qua Bách Lí Dật Thanh thì nhẹ nhàng nói một câu: “Ta cũng chỉ có thể làm được tới đây thôi, bây giờ nàng đối với ngươi chỉ có hận, ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!”
Bách Lí Dật Thanh cười chua sót, nhưng cũng không nói gì thêm, việc đã như vậy thì hắn cũng không tính nói ra chuyện đó, cứ để cho tất cả những chuyện đó đi theo hắn vào hoàng lăng đi!