Ma Y Độc Phi

Chương 93: Chương 93: Hỏa trì tử




Còn chưa chờ Bạch Vũ Mộng suy nghĩ cẩn thận, người trên giường đã có động tĩnh, hơi khó chịu mở mắt ra, nhìn quanh một vòng, rốt cục dừng mắt ở hai người trước mắt.

“Thì ra có hai người, lúc trước ta đặt ra quy ước là một khi có người mở được đoạn video clip kia thì ta sẽ xuyên đến đây, sớm biết thế này sẽ không làm vậy, ta mới ăn cơm được một nửa thôi!” Nữ tử trước mắt hơi bĩu môi, oán giận nói.

Bạch Vũ Mộng có chút buồn cười hỏi: “Làm sao ngươi có thể tự nhiên đi qua đi lại, không sợ sẽ làm mọi thứ lộn xộn sao, còn những lời ngươi nói là có ý gì?”

Nữ tử trầm mặc một hồi, mới tiếp tục mở miệng: “Luyện tập phương pháp này rất khó, ta cũng trong lúc vô tình mà học được, mà ta nói những lời lúc nãy với ngươi, đều là thật sự, nhưng chưa đến lúc, ta thật sự không thể nói được.”

“Thế nào, ngươi cũng muốn học theo lão hòa thượng kia nói là ý của Phật, không thể nói sao?” Bạch Vũ Mộng trào phúng cười nhẹ.

“Ngươi nên biết, có một số việc, chỉ có thể thuận theo ý trời, giống như ngươi xuyên tới nơi này vậy, cho dù ta biết, cũng chỉ đại khái, đến lúc đó lỡ mọi chuyện khác đi sẽ làm ngươi càng lúng túng hơn, không bằng không biết. Trời sinh voi sinh cỏ, ngươi nên hiểu mới đúng.”

Bạch Vũ Mộng không tiếp tục nói chuyện, ngược lại Lam Hạo Thần rốt cục cũng mở miệng: “Vậy rốt cục ngươi có thân phận gì, vì sao lại ở trong này...”

Bây giờ nữ tử mới phản ứng lại: “Ôi, phúc khí của ngươi không tệ, có đại soái ca đi theo bên cạnh như vậy, ta nhìn còn thấy hâm mộ ghen ghét.”

Rốt cục Bạch Vũ Mộng nghĩ thông suốt, cũng không so đo nữa, nàng thầm nghĩ cuộc sống đang tốt, nếu ý trời thật sự muốn phá hư cuộc sống hạnh phúc hiện tại của nàng, như vậy, nàng sẽ chống lại ý trời!

“Đúng vậy, cũng không giống những người khác, ta còn nghe được là có người làm nàng tổn thương?” Bạch Vũ Mộng ôn hoà giễu cợt.

Nữ tử không nói chuyện nữa, giống như nhớ tới chuyện cũ.

“Ngươi không sao chứ, chẳng qua ta chỉ đùa một chút thôi.” Bạch Vũ Mộng cảm thấy nữ tử này rất thú vị, có thể kết giao bằng hữu, nam nhân kia, nhất định là người mù, không chừng sẽ hối hận!

“Hừ, ta là Mộ Túy Tình, ngươi tên là gì, chúng ta kết giao bằng hữu!” Nàng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.

“Bạch Vũ Mộng, Lam Hạo Thần.” Bạch Vũ Mộng thuận tiện giới thiệu luôn Lam Hạo Thần.

“ Ừ, được rồi, hiện tại chúng ta đi ra ngoài thôi, nhiều năm như vậy, cũng không biết bên ngoài thế nào rồi, cũng là lúc nên đi xem thử. Đúng rồi, sau này ta có thể đi theo các ngươi, hắc hắc, các ngươi cũng đừng ghét bỏ ta, ai bảo ta nghèo đây!”

Bạch Vũ Mộng không nói gì liếc mắt xem thường, sau đó đánh nàng một cái: “Tùy ngươi, dù sao ngươi ăn không hết tiền của chúng ta được!”

Đi theo Mộ Túy Tình lượn quanh vài vòng một lúc lâu, mới đến một căn phòng khác, nhưng căn phòng này lại trống rỗng như cũ, không có gì cả.

Chỉ thấy Mộ Túy Tình đi đến một góc tường, gõ vài cái theo quy luật, xuất hiện một mật thất, nàng lấy một cái hộp từ bên trong ra, bĩu môi đưa cho Bạch Vũ Mộng.

“Cho ngươi, dù sao về sau cũng sẽ không thể tới nơi này nữa, thứ này để lại đây cũng vô dụng, tặng cho ngươi đó, cứ cho là lễ vật gặp mặt lần đầu của chúng ta đi.”

Bạch Vũ Mộng vừa mở ra, có chút kích động nhìn Lam Hạo Thần, thật sự là tìm mòn gót giày mà không thấy, lúc lấy được lại chẳng tốn chút công sức, thì ra, hỏa trì tử thật sự ở trong này, lại bị nàng cất giấu.

“Làm sao ngươi được cái này?” Bạch Vũ Mộng có chút nghi hoặc hỏi.

“Ta cũng vậy, trong lúc vô tình phát hiện được chỗ này, lúc ta vào liền phát hiện ra thứ này, xem ra là bảo bối, hãy giữ lại đi.” Mộ Túy Tình thờ ơ nhún vai.

“Vậy vì sao Mị Ảnh Cung có thể tra được tung tích của nó?” Lam Hạo Thần nhàn nhạt hỏi.

“Ai biết được, có lẽ là nó phát ra năng lượng quá lớn, bên ngoài có thể cảm nhận được đi, được rồi, mặc kệ mấy cái này đi, chúng ta nhanh chóng ra ngoài thôi!” Mộ Túy Tình thúc giục nói, lâu rồi nàng không đi ra ngoài.

Bạch Vũ Mộng gật đầu, liền đi theo Mộ Túy Tình ra ngoài.

Chờ lúc bọn họ đi ra, là một hướng khác của rừng rậm băng hỏa.

“Ai, nhiều năm như vậy, một chút cũng không thay đổi, ai cũng sẽ không nghĩ đến, cửa ra vào mật thất lại ở hai bên rừng rậm băng hỏa!” Mộ Túy Tình hơi cảm thán.

“Thiết kế xảo diệu, có rất ít người phát hiện được, thu hoạch lần này cũng không nhỏ.” Lam Hạo Thần đứng một bên miễn cưỡng đánh giá.

Bạch Vũ Mộng đang định nói gì đó, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, muốn trốn đã không còn kịp rồi, nhanh chóng nghe thấy tiếng hô kinh hoàng phía sau.

Bạch Vũ Mộng xoay người lại nhìn thấy đó là những người lúc trước đi vào cùng nhau, mà đám người Thu Hằng Duệ cũng ở trong đó, lúc này bọn họ cũng kích động nhìn hai người.

Bạch Vũ Mộng thấy hơi có lỗi mở miệng: “Ca ca, thực xin lỗi, khiến mọi ngừơi lo lắng.”

“Không sao, các ngươi không có việc gì là tốt rồi!” Thu Hằng Duệ thở dài nhẹ nhõm, vuốt mái tóc của Bạch Vũ Mộng.

Đám người Hạ Tử Lăng cũng vội vàng đi lên líu ríu hỏi bọn họ, Lam Hạo Thần đành phải bất đắc dĩ mở miệng: “Được rồi, đi ra ngoài rồi nói sau!”

“Ôi? Vị này là?” Lúc này Trúc Đạp Vũ mới phát hiện phía sau Bạch Vũ Mộng còn có một người.

“Xin chào, ta là Mộ Túy Tình, là bằng hữu của Vũ nhi, các ngươi cũng là bằng hữu của nàng, vậy sau này cũng là bằng hữu của ta.” Mộ Túy Tình tự nhiên mở miệng.

Mấy nữ tử nhanh chóng vây lại một chỗ, tò mò hỏi lai lịch Mộ Túy Tình.

“ Xin hỏi các ngươi đã đi chỗ nào, nếu lấy được cái gì rồi, ta nghĩ, có phải nên lấy ra chia sẻ với mọi người không.” Sài Kiêu đứng một bên âm hiểm mở miệng.

Mọi người nghe thấy câu hỏi như vậy, mới phản ứng lại, ào ào truy vấn đám người Lam Hạo Thần, trong mắt mỗi người đều đầy phẫn nộ, chỉ trích bọn họ ích kỷ.

Lam Hạo Thần lạnh lùng cười: “Hình như cái này không liên quan đến các ngươi, lấy được hay không là chuyện của chúng ta, không cần các ngươi lo lắng, bản thân không bằng người khác, vậy thì đừng trách người khác.”

Bị hắn nói như thế, rất nhiều người không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ có Sài Kiêu còn không cam lòng muốn nói gì đó.

“Này, ta nói các ngươi có thấy phiền không, muốn bảo bối thì tự tìm đi, tam ca và tam tẩu của ta không rảnh quan tâm đến các ngươi.” Lam Giác Phong phiền muộn quát.

Sau đó mấy người liền đi thẳng về phía trước, không quan tâm đám người phía sau nữa.

Đến khi rốt cuộc nhìn không thấy người phía sau nữa, đám người Lam Hạo Thần mới ngừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

“Hạo Thần, rốt cục các ngươi đã trải qua chuyện gì, còn nữa, lấy được Tỏa Trì Tử rồi sao?” Mạc Hàn Trần khẩn cấp hỏi.

“Ừ, lấy được rồi, chúng ta gặp Mộ Túy Tình trên đường, hỏa trì tử là nàng cho chúng ta.” Lam Hạo Thần chỉ nói đại khái mọi chuyện, lại tận lực xem nhẹ chuyện về hiện đại.

Mấy người thương lượng một chút chuẩn bị qua đêm ở đây, nhưng nơi này rét lạnh, vốn không thể ở lại quá lâu, nếu không chỉ sợ lúc bọn họ đi ra ngoài sẽ biến thành que kem.

Chỉ thấy lúc này Mộ Túy Tình cười thần bí, lấy một hạt châu ra, đặt ở giữa mọi người, chung quanh lập tức ấm áp.

“Ta thường xuyên đến đây, nếu không chuẩn bị, không phải sẽ bị đông chết sao!” Mộ Túy Tình đắc ý nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.