Lúc Bạch Vũ Mộng xuất viện đã là mấy ngày sau, lúc đó Nam Cung Vô Trần cũng đến thăm cô, còn Lam Hạo Thần thì không hề đến lần nào cả, điều này khiến Bạch Vũ Mộng tuyệt vọng.
Mà ai ngờ được, ngày xuất viện Tôn Hình lại chờ ở ngoài bệnh viện, thấy Bạch Vũ Mộng đi ra thì nhanh chân bước lại nói: “Anh có lời muốn nói với em, em có thể đi với anh một chút hay không.”
Lam Thiển Hề cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì?” Nói xong thì nhìn thoáng qua Mộ Túy Tình, hai người đều rất phòng bị Tôn Hình.
“Tôi không muốn làm gì cả, chỉ có chút lời muốn nói, mấy người không cần đề phòng tôi như vậy, tôi sẽ không làm gì cô ấy hết.” Tôn Hình giật khóe miệng, cứng ngắc mở miệng.
“Có cái gì mà chúng tôi không thể nghe?” Mộ Túy Tình cười chế giễu, mắt nhìn chằm chằm Tôn Hình, không bỏ qua bất cứ động tác nào của anh.
“Tôi chỉ không muốn làm lớn chuyện ra thôi, nếu mấy người đã như vậy thì tôi cũng không ngại nói cho mấy người biết.” Nói xong liền đi về phía quán cà phê bên cạnh.
Tìm một góc tương đối khuất trong quán rồi ngồi xuống, Tôn Hình mới chậm rãi mở miệng: “Gần đây tôi nhận được tin, Lam Hạo Thần có thể đã xảy ra chuyện.”
“Không thể nào! Anh tôi xảy ra chuyện gì chứ, tốt nhất anh đừng có bịa chuyện, Vũ nhi, đừng tin tưởng anh ta, chúng ta đi thôi!” Lam Thiển Hề tức giận đứng lên, kéo Bạch Vũ Mộng bỏ đi.
Bạch Vũ Mộng chuẩn bị đi theo Lam Thiển Hề, cô cũng không tin lời của Tôn Hình.
“Vũ nhi, chắc em cũng biết anh làm cái gì, vốn dĩ anh cũng không muốn nói cho em biết, nhưng nhìn thấy em lo lắng sốt ruột cho anh ta thì anh sẽ rất vui vẻ, cho nên anh mới quyết định nói cho em.” Tôn Hình ngăn cản Bạch Vũ Mộng.
Quả thật Bạch Vũ Mộng dừng chân lại: “Rốt cục anh biết được cái gì?” Tất nhiên Bạch Vũ Mộng biết anh làm cái gì, chút tin tức này đối với anh mà nói chẳng là cái gì cả, cho nên thà rằng cô tin là có, chứ không thể tin là không.
“Thật ra chuyện anh biết cũng không nhiều, chỉ biết vì Lam Hạo Thần xử lý chuyện hắc bang nên bị người ta bắt, bây giờ tính mạng đang bị đe dọa.” Tôn Hình vừa lòng cười, tiếp tục nói.
“Làm sao có thể, anh tôi lợi hại như vậy, nhất định là anh gạt người.” Lam Thiển Hề không dám tin mở miệng, nhưng giọng nói càng lúc càng nhỏ, cô thật sự không dám chắc, mấy ngày nay cô cũng không có gặp anh hai.
Bạch Vũ Mộng híp mắt, nhìn chằm chằm Tôn Hình, lập tức cười: “Nói đi, anh muốn trao đổi cái gì?”
Tôn Hình ngẩn ra, lập tức nhíu mày: “Vũ nhi, em phải biết rằng, những chuyện như vậy, trước kia em luôn là người đầu tiên biết, bây giờ, anh chỉ muốn cho em biết thôi, không nghĩ đến trao đổi điều kiện gì cả, huống hồ, đối với chuyện này anh cũng không có điều tra kỹ, cho nên, chuyện tiếp theo không liên quan đến anh.”
“Vậy cám ơn anh đã cung cấp tin tức này.” Bạch Vũ Mộng lạnh lùng mở miệng, nhàn nhạt nhìn qua chỗ khác, kéo Lam Thiển Hề và Mộ Túy Tình đang ngây người rời đi.
“Vũ nhi, cậu nói anh tớ có thật sự xảy ra chuyện hay không?” Trên đường đi, Lam Thiển Hề không dám chắc mở miệng, sự hoảng loạn trong mắt cũng đã tiết lộ cảm xúc của cô.
“Không biết, nhưng tin tức của anh ta cung cấp hẳn là sẽ không sai, nhưng mà vì sao anh ta lại nói cho chúng ta biết?” Cô không tin chỉ vì anh ta muốn nhìn thấy bọn họ sốt ruột, Bạch Vũ Mộng nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“ Thiển Thiển, cậu bình tĩnh một chút, anh cậu ca lợi hại như vậy, sẽ không sao đâu, trước tiên để Vũ nhi yên tĩnh một chút, có thể sẽ nghĩ ra cách.” Mộ Túy Tình ngồi bên cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Dọc theo đường đi Bạch Vũ Mộng luôn cau mày, đến khi trở về nhà, nhìn thấy anh hai đang ngồi trong phòng khách xem tivi, Bạch Vũ Mộng đi qua, ngồi xuống bên cạnh Bạch Dạ Lan.
“Anh!” Bạch Vũ Mộng cười, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Ừ, cảm thấy tốt hơn nhiều không?” Bạch Dạ Lan yêu chiều vuốt tóc Bạch Vũ Mộng, mắt nghiêm túc nhìn em gái mình yêu thương nhất.
“Em không sao, anh, em có thể nhờ anh giúp em một việc được không?” Bạch Vũ Mộng dè dặt cẩn thận mở miệng, trong đầu suy nghĩ nên nói thế nào.
“Chuyện gì?” Bạch Dạ Lan nhíu mày, em gái anh rất ít khi nhờ anh giúp chuyện gì.
“Em muốn nhờ anh giúp điều tra thử xem hiện tại Lam Hạo Thần đang ở đâu?” Nói xong lại bỏ thêm một câu: “Đã lâu rồi anh ấy không về nhà, Thiển Thiển rất lo lắng.”
Bạch Dạ Lan đăm chiêu nhìn Bạch Vũ Mộng, đến khi Bạch Vũ Mộng có cảm giác muốn tìm một cái lỗ để chui vào thì Bạch Dạ Lan mới buông tha cho cô, không thèm để ý mở miệng: “Anh biết rồi, anh sẽ lưu ý.”
Bạch Vũ Mộng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vươn tay ôm Bạch Dạ Lan, sau đó liền đi lên lầu, thật ra cô cũng có thể tự đi điều tra, thế lực của cô cũng không nhỏ hơn anh hai bao nhiêu.
Nhưng đã lâu rồi cô không về nha, nên có vài con sâu mọt nhảy nhót, mấy ngày nay bận quá, cô chưa kịp thanh lý, nếu kêu bọn họ đi thăm dò thì sợ là sẽ lộ tin tức.
“Vũ nhi, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?” Bạch Vũ Mộng vừa về tới phòng, đã thấy Mộ Túy Tình và Lam Thiển Hề xông tới.
“Chờ!” Bạch Vũ Mộng chỉ nói một chữ, rồi mệt mỏi đi vào phòng tắm, ngoài cửa Mộ Túy Tình và Lam Thiển Hề đứng nhìn nhau nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi chờ tin tức.
Động tác của Bạch Dạ Lan rất nhanh, tin tức cũng nhanh chóng được truyền tới, Lam Hạo Thần bị nhốt bên cạnh một vách núi đen bí mật, đã được mấy ngày rồi.
Tin tức vừa được gửi đến thì Bạch Vũ Mộng liền nhăn mày lại, luôn cảm thấy có chút không thích hợp, sau Bạch Dạ Lan xác định mấy lần độ chính xác của tin tức này thì cô lại càng thêm không hiểu.
Bạch Dạ Lan vỗ vai Bạch Vũ Mộng: “Vũ nhi, em phải cẩn thận, anh cảm thấy tin này cố tình để lộ ra ngoài, nếu Lam Hạo Thần thật sự bị nhốt ở đó thì nhất định phải canh phòng nghiêm mật, sao có thể dễ dàng bị người khác phát hiện như vậy.”
Câu nói của Bạch Dạ Lan đã thức tỉnh Bạch Vũ Mộng, rốt cục Bạch Vũ Mộng cũng nhận ra, đúng là nhận được tin này quá đơn giản, nhưng dù biết có người cố tình thì cô vẫn muốn thử một lần.
“Anh, em đã biết, em sẽ cẩn thận.” Bạch Vũ Mộng cam đoan, thật ra cô hoàn toàn có thể không cần xen vào, nhưng Lam Hạo Thần giống Thần như vậy, dù anh ta không phải là Thần thì trong lòng cô vẫn có một giọng nói nhắc nhở là nếu không đi cứu anh thì sau này nhất định cô sẽ hối hận.
Trước khi Bạch Vũ Mộng quyết định khởi hành thì đã nói chuyện này cho Nam Cung Vô Trần, không biết vì sao cô lại làm như vậy, nhưng thật sự cô rất tin tưởng anh ta.
Nam Cung Vô Trần tới rất nhanh, anh muốn đi cùng Bạch Vũ Mộng, đến lúc đó cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, mặc dù Bạch Vũ Mộng rất kinh ngạc nhưng cũng không phản đối, nhiều người thì sẽ nhiều thêm phần thắng.
Mộ Túy Tình và Lam Thiển Hề cũng muốn đi, còn Bạch Dạ Lan vì không thể đi theo được nên để cho Bạch Dật Hiên đi theo, còn dặn đi dặn lại, đến khi Bạch Dật Hiên cam đoan dù có chết cũng sẽ không để chị bị thương thì mới để cho bọn họ rời đi.
Bạch Vũ Mộng vừa muốn sử dụng những thao tác cũ thì lại phát hiện bản thân có chút không quen, bất đắc dĩ cười cười, thì ra ở đó một thời gian lại có ảnh hưởng lớn như vậy...