Cánh tay bị hắn đặt vào trong chăn nhanh chóng vươn tay ra, bắt lấy tay Duẫn Minh Hi, Duẫn Minh Hi kinh ngạc quay đầu lại, Bạch Vũ Mộng cười lắc đầu, đóng cửa lại để bọn họ một mình rồi rời đi.
Mộ Túy Tình đẫm lệ mơ màng nhìn Duẫn Minh Hi, liều mạng lắc đầu: “Huynh không được đi, nếu như huynh đi rồi, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho huynh!”
Duẫn Minh Hi có chút bất đắc dĩ vuốt đầu Mộ Túy Tình: “Điềm Điềm, muội nghỉ ngơi trước đi, ta không đi, ta ở đây với muội được không?”
“Ừm, huynh nhất định không thể đi, nếu không ta nhất định sẽ hận huynh.” Mộ Túy Tình mỏi mệt nhưng vẫn mở to mắt để nhìn Duẫn Minh Hi như cũ, vừa rồi kiên trì lâu như vậy, cho dù hiện tại nàng rất muốn nói rõ ràng với hắn nhưng lại lực bất tòng tâm.
Khi Mộ Túy Tình ngủ say, Duẫn Minh Hi nhìn nàng ngủ an ổn thì nhẹ nhàng mở miệng: “ Điềm Điềm, thật xin lỗi, ta phải đi rồi, nếu muội thật sự muốn hận ta thì cũng được, chỉ cần muội không quên ta thì được rồi.” Lời nói nhàn nhạt bay bổng trong không khí đến khi phục hồi tinh thần lại thì đã không thấy nam tử tiêu sái kia đâu nữa.
Mộ Túy Tình tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nàng chỉ cảm thấy bản thân ngủ rất thoải mái, sau khi tỉnh lại, Mộ Túy Tình mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua vẫn còn chưa giải quyết xong, nhìn trái nhìn phải, bên người đã sớm không còn bóng hình của hắn.
“Duẫn Minh Hi, huynh mau ra đây, mau ra đây.” Mộ Túy Tình có chút hoảng loạn hô vài tiếng, nhưng nam tử kia lại vẫn không xuất hiện, rốt cục Mộ Túy Tình cũng khóc thành tiếng.
Bạch Vũ Mộng đi vào thì thấy Mộ Túy Tình khóc bi thương như vậy, không có Duẫn Minh Hi trong phòng, Bạch Vũ Mộng ảo não nhăn mày lại, nàng thật không ngờ ngày hôm qua Tình Nhi không khuyên được, chuyện này phải giải thích thế nào đây, sợ là hôm qua bọn họ nói không tới nửa câu, hiện tại có lẽ Duẫn Minh Hi đã thật sự đi rồi.
“Tình Nhi, ngươi không nên gấp gáp, ta sẽ tìm Duẫn Minh Hi trở về !” Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ an ủi, nàng biết nếu Duẫn Minh Hi muốn tránh thì không ai có thể tìm thấy hắn, nhưng hiện tại không có cách nào khác, chỉ có thể nói như vậy trước.
“Vũ nhi, hắn thật sự đi rồi, ta còn có chuyện chưa nói với hắn, sao hắn lại bỏ đi rồi, hắn đã đồng ý với ta, hắn nói hắn sẽ không đi.” Mộ Túy Tình sụp đổ nói, rốt cục nàng đã biết cái bí mật đó là gì, nhưng mà lúc nàng đưa ra quyết định thì vì sao hắn lại đi rồi?
Lúc này Bách Lí Dật Thanh và những người khác nghe tin cũng cùng đi vào, nghe nàng nói như thế thì bọn họ đều thật cảm thấy khó chịu, đặc biệt là Bách Lí Dật Thanh, khóe môi nhếch lên đầy chua sót, quả nhiên là thế sao?
“Tình tỷ tỷ, tỷ đừng đau lòng, chắc là ca ca ta chỉ ra ngoài giải sầu thôi, sẽ nhanh chóng trở về mà, nếu hắn không trở lại, ta nhất định giúp tỷ tìm được hắn.” Duẫn Tuyết Nghiên lo lắng mở miệng.
Mộ Túy Tình thấy trước mắt có nhiều người quan tâm nàng như vậy, nên nở nụ cười nhưng thật ra còn khó coi hơn khóc, Bách Lí Dật Thanh đau lòng đi lên phía trước: “Tình Nhi, đừng đau lòng, nam nhân như vậy không đáng giá!”
Mộ Túy Tình lại đột nhiên bị kích thích, rụt lùi cả người vào trong chăn, tùy ý để nước mắt chảy: “Duẫn Minh Hi, ta hận ngươi, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Mộ Túy Tình luôn lặp lại những lời này, cũng khiến mọi người cảm thấy đau lòng, đúng thật sự là oan nghiệt, Bách Lí Dật Thanh cũng không muốn nói chuyện, tuy rằng biết mình đã thua, nhưng Mộ Túy Tình hận Duẫn Minh Hi thì coi như cả hai đều ngang tài đi.
“Tình Nhi, ngươi bình tĩnh một chút!” Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ mở miệng, nhưng lúc này Mộ Túy Tình không nghe lời bất cứ ai, nàng lại bị người ta bỏ rơi, cảnh tượng Duẫn Minh Hi rời đi vẫn còn rõ ràng trong đầu của nàng, Duẫn Minh Hi lại không cần nàng nữa.
Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ đành phải điểm huyệt ngủ của nàng, để cho nàng bình tĩnh trước, sau khi mọi người ra ngoài thì liền cho người đi tìm Duẫn Minh Hi, thậm chí Bạch Vũ Mộng còn điều động người của Phượng Hoàng lâu, chỉ vì muốn tìm được Duẫn Minh Hi.
Vài ngày trôi qua, vẫn không có một chút tin tức, Bạch Vũ Mộng biết, tìm Duẫn Minh Hi thật sự rất khó, nàng biết hắn nhất định sẽ ở một nơi kín đáo nào đó để quan sát bọn họ, hắn quả nhiên đủ ác độc, ác độc với Mộ Túy Tình, cũng ác độc với chính bản thân hắn.
Bạch Vũ Mộng nhớ tới ngày đó khi hỏi hắn thì hắn nói, đau khổ vài ngày rồi sẽ trôi qua, nhưng hiện tại tinh thần Mộ Túy Tình gần như sụp đổ, đừng nhìn bình thường nàng tùy tiện mà xem thường, lòng của nàng yếu ớt hơn bất cứ ai, lần đầu tiên ca ca bỏ nàng mà đi, lần thứ hai Bách Lí Dật Thanh phản bội nàng, lần thứ ba Duẫn Minh Hi lại rời bỏ nàng mà lại còn sau khi nàng nhận rõ tình cảm của mình nữa, như vậy nói nàng chấp nhận thế nào?
“Vẫn không có tin tức sao?” Bạch Vũ Mộng hỏi Lam Giác Phong ở phía sau, mấy ngày nay tất cả mọi người đều đi tìm, ngay cả Bách Lí Dật Thanh cũng phái thị vệ hoàng cung tìm.
“Không có, tẩu tử, tẩu nói xem rốt cục hắn đang trốn ở đâu, chúng ta gần như đã lật toàn bộ Minh quốc lên rồi, nhưng vẫn tìm không thấy hắn, trong thời gian này, chúng ta phong tỏa Minh quốc, hắn không thể nào ra ngoài được.” Lam Giác Phong nghi hoặc mở miệng.
“Nếu hắn muốn chạy thì không ai ngăn được, nhưng ta có thể khẳng định hắn nhất định chưa rời khỏi Minh quốc, hiện tại điều chúng ta cần làm là dẫn dụ hắn.”
“Dẫn dụ bằng cách nào?” Mạc Hàn Trần luôn im lặng đột nhiên mở miệng , mấy ngày nay nhìn tình trạng sụp đổ của Mộ Túy Tình, bọn họ cũng rất khó chịu, họ là người nhà, nhìn nàng khó chịu thì sao bản thân có thể dễ chịu được?
Mấy ngày nay nhiều lúc Mộ Túy Tình tỉnh lại cũng chỉ ngơ ngác nhìn bầu trời, nếu có sức lực thì sẽ đến cái viện nhỏ chứa đựng ký ức của hai người, có khi tỉnh lại thì cả người đều chìm trong hận thù, không ngừng nói hận Duẫn Minh Hi.
“Hiện tại cách duy nhất có thể khiến Duẫn Minh Hi xuất hiện chính là thông báo với dân chúng Túy Tình công chúa đã lên thiên đường, cả nước cùng chia buồn.” Bạch Vũ Mộng nhắm chặt mắt, nói.
“Ta đã biết, ta sẽ cho người đi làm .” Bách Lí Dật Thanh luôn im lặng đứng bên cạnh cũng mở miệng nói, hắn vốn không muốn giúp đỡ đi tìm Duẫn Minh Hi, nhưng mà nhìn Mộ Túy Tình như vậy thì bản thân hắn vẫn không nhịn được nên mới giúp bọn họ, thôi, đã không phải là của mình thì điều duy nhất hắn có thể làm chính là chúc nàng hạnh phúc!
Thông báo nhanh chóng được dán trên Hoàng bảng, khắp kinh thành như nổi gió bão, không phải lúc trước cũng nói Túy Tình công chúa đã chết sao, sau này lại sống lại một cách khó hiểu, bây giờ sao lại chết nữa rồi?
Nhưng mà dù sao cũng là công chúa chết, dân chúng cả nước cũng đều đau buồn cho vị công chúa này, cho dù bọn họ không biết vị công chúa thần bí này là ai, nhưng nàng vẫn là công chúa của bọn họ.
“Ta đã dán thông báo rồi, kế tiếp chúng ta phải làm gì?” Bách Lí Dật Thanh nhìn Bạch Vũ Mộng, lần đầu tiên hắn cảm nhận được nữ tử này sâu không lường được.
“Không cần làm gì cả, bây giờ ngồi chờ Duẫn Minh Hi tự xuất hiện thôi, hắn đã nói hắn phải nhìn thấy Tình Nhi hạnh phúc, bây giờ Tình Nhi 'chết', hắn nhất định sẽ trở về.” Bạch Vũ Mộng chắc chắn nói.
“Ta bỗng nhiên phát hiện ngươi thích hợp làm đế vương hơn cả ta!” Bách Lí Dật Thanh bỗng nhiên nói một câu khó hiểu như vậy, Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng cười, từ chối cho ý kiến.