Từ chối tất cả những người đến mời cô khiêu vũ, Bạch Vũ Mộng phiền chán nhíu mi, mẹ cô, Thạch Tử Ngâm đứng bên cạnh cũng nhận ra Bạch Vũ Mộng không còn kiên nhẫn, nhẹ nhàng cầm tay cô cười an ủi.
Bạch Vũ Mộng quay đầu, vốn định đi lên lầu, khi nhìn thấy người đang đi vào cửa thì đột nhiên đứng khựng lại, người đi vào chính là Lam Hạo Thần.
Nhưng mà phía sau còn có Tôn Hình, người mà Bạch Vũ Mộng không muốn nhìn thấy nhất. Cô hơi nheo hai mắt lại. Hình như cô không có mời Tôn Hình.
Lam Hạo Thần cảm nhận được gì đó, nhìn qua bên này, Bạch Vũ Mộng khẽ gật đầu rồi lập tức nhìn qua chỗ khác, hai người bọn họ sao có thể cùng đến đây được.
Rốt cục Lam Thiển Hề cũng đi tới theo anh trai của mình, vừa thấy Bạch Vũ Mộng thì liền đi tới gần, nhẹ nhàng mở miệng: “Vũ nhi, tớ tới trễ.”
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng lắc đầu, mắt luôn nhìn về phía hai người Lam Hạo Thần, cau mày: “ Thiển Thiển, sao anh cậu lại có thể đến cùng tên đó được?”
“Nói đến chuyện này tớ còn thấy tức, gặp được anh ta ở bên ngoài.” Lam Thiển Hề thở phì phò mở miệng nói, “Là anh tớ muốn đi vào với tên đó, không biết đang suy nghĩ cái gì nữa?”
“Vậy sao?” Bạch Vũ Mộng khẽ nhếch mi, là Lam Hạo Thần nói muốn đi vào với anh ta sao, anh có ý gì đây, đang suy nghĩ thì hai người kia đã đi qua đám người đến đây.
“Vũ nhi.” Tôn Hình nho nhã nở nụ cười, hoàn toàn không còn vẻ mặt hung tợn của ngày đó nữa, giống như chuyện kia chưa từng xảy ra vậy, Bạch Vũ Mộng nhíu mày, càng lúc cô càng không nhìn thấu anh ta.
Lam Hạo Thần không nói gì mà chỉ đứng im như vậy, nhưng khí thế tỏa ra lại ảnh hưởng đến rất nhiều người, Bạch lão gia cười híp mắt đi tới vỗ vai Lam Hạo Thần.
“Hạo Thần, ông còn tưởng rằng cháu không tới chứ, làm hại ông đau lòng một lúc!”
“Tất nhiên là cháu không nỡ làm cho ông đau lòng, nhìn ông lớn tuổi thế này rồi lỡ xảy ra chuyện thì cháu khó mà thoát tội.” Lam Hạo Thần cười nhẹ.
Bạch lão gia co rút khóe miệng, sắc mặt Bạch Vũ Mộng có chút khó xem, phúc hắc độc miệng như vậy thật giống Thần, nhưng mà không biết rốt cục anh có phải là hắn không, cô muốn biết nhanh một chút, cô thật sự rất mệt...
Lúc này, Bạch Mộ Thanh dẫn vài người đi về phía này, sắc mặt người đàn ông phía sau nhàn nhạt, nhìn không chớp mắt, ở cái nơi phồn hoa này thật sự khiến Bạch Vũ Mộng nhìn thêm vài lần.
“Vũ nhi, giới thiệu cho con một chút, đây là con trai nhà Nam Cung, gia đình có quan hệ thân thiết lâu đời với nhà chúng ta, Nam Cung Vô Trần.” Bạch Mộ Thanh chỉ vào người đàn ông lạnh nhạt mở miệng nói.
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng nhíu mày, anh ta không giống người thường, sống ở thế tục mà lại có khí chất lạnh nhạt thoải mái như vậy, nghĩ vậy cô cũng nhẹ gật đầu.
Hình như anh cũng hơi kinh ngạc khi nhìn thấy cô, lập tức gật đầu, khóe miệng cũng nhếch lên khó phát hiện.
“Mấy năm nay đứa nhỏ này đều không ở nhà mà là sống độc lập ở ngoài, gần đây mới trở về, hai đứa ở chung cho tốt.” Bạch Mộ Thanh nói thêm một câu, có vẻ là muốn bọn họ bồi dưỡng tình cảm.
Bạch Vũ Mộng nhịn cảm giác xúc động, là do cô tỉnh lại nên đã kích thích bọn họ sao, sao ai cũng vội vã tìm người se duyên cho cô vậy.
Tuy rằng anh ta rất tốt nhưng lại không phải người cô muốn, nhưng dù sao cũng đã thân nhau mấy đời nên cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải có.
“Sớm đã nghe nói về cô, Bạch Vũ Mộng!” Ngay khi Bạch Vũ Mộng thở dài thì Nam Cung Vô Trần lại mở miệng trước khiến Bạch Vũ Mộng nhảy dựng.
Cô lập tức phản ứng lại: “Nhưng tôi không có nghe nói về anh...” Bạch Vũ Mộng vừa nói ra liền hối hận, sao cô lại có thể nói ra lời như vậy, hy vọng anh ta không tức giận.
Ai biết anh chẳng những không tức giận mà còn nhẹ nhàng nở nụ cười, Bạch Vũ Mộng sửng sốt, nụ cười làm tan chảy băng tuyết, đúng là làm cho tâm trạng đè nén lâu ngày của cô có chút thoải mái.
Tâm trạng tốt lên không ít, Bạch Vũ Mộng cũng nhếch môi cười, đây là nụ cười hiếm hoi trong mấy ngày nay của cô, dù cô luôn cười nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra dưới nụ cười đó là sự bi thương, bây giờ cuối cùng cô cũng có thể cười thoải mái một lần.
Lam Hạo Thần tựa vào tường, đong đưa ly rượu trong tay, ánh mắt nhìn hai người đang nói nói cười cười cách đó không xa, hình như cho tới bây giờ cô chưa từng vui vẻ như vậy.
Nghĩ đến đây, Lam Hạo Thần phiền chán nhăn mày lại, nhẹ nhàng cụp mắt xuống, không muốn nhìn cảnh tượng chói mắt đó nữa, uống cạn ly rượu, xoay người đi ra ngoài.
Thật ra anh cũng không biết hôm nay mình bị làm sao mà lại tới nơi này, rõ ràng có một buổi hội nghị quan trọng vậy mà lại bỏ bê để chạy đến đây, nhưng không ngờ tới đây lại làm anh phiền chán như vậy.
“Thế nào, đường đường là Lam đại tổng giám đốc cũng vì tình mà bị thương tích, tôi biết ngay cô ta không thật sự thích anh.” Lam Hạo Thần mới vừa đi đến vườn hoa thì phía sau lại vang lên một giọng nói chế giễu.
“Nhìn tôi rất giống khổ vì tình sao? Tôi thấy anh vẫn nên quản bản thân mình cho tốt đi, đừng có mặt dày mà mò tới hoài.” Lam Hạo Thần cười một tiếng, không chút khách sáo phản bác.
Sắc mặt Tôn Hình vặn vẹo, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường: “Lam Hạo Thần, tôi khuyên anh nên cách xa cô ta một chút nếu không đến lúc đó rơi vào kết cục giống như tôi thì đừng trách tôi không nhắc nhở.” Tôn Hình nói xong liền căm giận bỏ đi.
Lam Hạo Thần còn muốn nói cái gì nữa nhưng nhìn thấy hai người đi ra khỏi cửa thì lại nuốt hết mọi lời nói vào trong, khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, nhìn chằm chằm bọn họ.
“Lam Hạo Thần!” Bạch Vũ Mộng nhìn thấy Lam Hạo Thần thì có chút kinh ngạc, đi đến trước mặt anh cùng với Nam Cung Vô Trần.
“Sao anh lại ở đây?” Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần, hơi nhíu mày, sao cô lại cảm thấy anh đang tức giận, nhưng vì sao hay là do cô đa tâm?
“Tản bộ.” Lam Hạo Thần lạnh lùng lườm Bạch Vũ Mộng một cái, nói ra hai chữ rồi liền bỏ đi, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn thẳng vào cô.
“Thật là khó hiểu.” Bạch Vũ Mộng buồn bực bĩu môi, Lam Hạo Thần còn chưa đi xa nghe cô nói như thế thì lạnh lùng nhếch môi cười một tiếng, rồi bước nhanh hơn.
Đợi đến khi Bạch Vũ Mộng trở lại đại sảnh đã không còn thấy Lam Hạo Thần đâu, Bạch Vũ Mộng đi đến bên cạnh Lam Thiển Hề nghi hoặc mở miệng: “ Thiển Thiển, anh cậu đâu?”
“A, anh ấy nói có chuyện rất quan trọng nên đã sớm đi rồi.” Lam Thiển Hề nở nụ cười, “Hì hì, Vũ nhi, sao vậy, có chuyện gì sao, tớ thấy lúc anh ấy đi hình như rất tức giận.”
“Tức giận?” Bạch Vũ Mộng hơi nhíu mày, Lam Hạo Thần tức giận sao? Hình như cô không có chọc tới anh mà, ừ, chắc là không có, vốn đang muốn xem thử rốt cục anh có phải là Thần không nhưng bây giờ không có cơ hội rồi.
“Vũ nhi, cháu và Hạo Thần cãi nhau sao, ông cảm thấy sắc mặt thằng bé không được tốt lắm.” Bạch lão gia cũng thần bí đi qua, vẻ mặt đầy hứng thú.