Ma Y Độc Phi

Chương 137: Chương 137: Người nhà




Bạch Vũ Mộng nở nụ cười, cô lại được nghe giọng nói nóng nảy của ông nội luôn yêu chiều cô, quay đầu nhìn về phía cửa, người nhà của cô đều đã đến đây.

“Ông nội!” Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng gọi một tiếng, làm Bạch lão gia tiêu hơn nửa cơn tức, đau lòng đi vào: “Cháu gái ngoan, sao lại để mình biến thành bộ dạng này.”

Bạch Vũ Mộng lắc đầu, nhìn mấy người cùng nhau đi vào, gọi một tiếng: “Ba, mẹ, anh trai, Hiên.” Tất cả mọi người đều chảy nước mắt, ngay cả người anh luôn ăn nói tùy tiện của cô cũng có chút kích động run rẩy.

“Chị, chị làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng chị sẽ mãi mãi không tỉnh lại.” Bạch Dật Hiên vừa đi đến giường bệnh, vừa kéo Lam Thiển Hề nghênh ngang ngồi xuống.

“Phi phi phi, chết với không chết cái gì, chị của con mạng lớn, thằng nhóc thối nhà con, thật không biết lễ phép, sao có thể đối xử với con nhóc Thiển Hề như vậy.” Bạch lão gia nhéo lỗ tai Bạch Dật Hiên, há mồm mắng.

“Đúng vậy, không có phong độ, vẫn là ông nội đối xử với ta tốt nhất.” Lam Thiển Hề trừng mắt nhìn Bạch Dật Hiên một cái, làm nũng ôm cánh tay Bạch lão gia.

“Vũ nhi, con gái của mẹ, cuối cùng cũng tỉnh rồi, làm mẹ lo lắng muốn chết.” Bà Bạch nắm tay Bạch Vũ Mộng, nước mắt không ngừng chảy xuống, ông Bạch nhìn thấy cũng đau lòng.

Tuy rằng Bạch Dạ Lan không nói gì, nhưng trong mắt lại đầy sự vui mừng và kinh sợ, Bạch Vũ Mộng nhìn thấy người nhà quan tâm mình thì hốc mắt cũng đỏ lên.

Hai bên đều có người yêu cô, quan tâm cô, cô thật sự không thể lựa chọn, nhưng nơi đó có người cô yêu, cô không muốn bỏ rơi hắn và đứa bé.

Nghĩ đến đứa bé, Bạch Vũ Mộng sờ bụng, vẫn bình thường, không có gì cả, thì ra chỉ có mình cô quay trở lại, vậy còn đứa bé đó thì sao, có phải đã...

Bạch Vũ Mộng không dám nghĩ tiếp nữa, cũng không muốn để cho mọi người lo lắng, gượng cười, chịu đựng sự sợ hãi và lo lắng dưới đáy lòng.

“Vũ nhi, em muốn xử lý kẻ bạc tình này thế nào?” Bạch Dạ Lan lạnh lùng mở miệng, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào Tôn Hình, làm cho anh ta chịu không được nên hoảng loạn.

“Em sẽ tự xử lý anh ta, đến lúc đó, em hy vọng anh ta có thể chịu được sự trả thù của em.” Bạch Vũ Mộng lạnh lùng cười, nhìn Tôn Hình, mắt đầy lửa giận.

“Vũ nhi, anh thật sự yêu em, em cho anh một cơ hội đi!” Tôn Hình đau khổ cầu xin, nhưng lại cô lại không thèm liếc nhìn anh một cái.

Qua mấy ngày, Bạch Vũ Mộng vẫn ở trong bệnh viện, Bạch lão gia là người lo lắng cho cô nhiều nhất, nhất định phải hoàn toàn hồi phục mới được xuất viện.

Bên ngoài ánh mặt trời rất đẹp, nắng ấm áp chiếu vào cửa sổ, Bạch Vũ Mộng đi chân trần dẫm lên tấm thảm nhìn ra bên ngoài, nghĩ cách để quay về nơi đó, cô không biết tất cả có phải là giấc mơ hay không nhưng cô thật sự rất muốn quay về.

Cô rất muốn Lam Hạo Thần ở bên cạnh cô lúc này, không có hắn, cô phát hiện bản thân thật là cô độc, cho dù có người người thân, có bạn bè nhưng đều vẫn không bằng hắn.

Bạch Dạ Lan đi vào nhìn thấy Bạch Vũ Mộng đứng ở bên giường, ngửa đầu nhìn trời, bóng lưng cô đơn làm đau mắt anh, làm cho anh nhịn không được đi qua ôm lấy cô.

Bạch Vũ Mộng vui vẻ quay đầu, thấy người đó là Bạch Dạ Lan, nhịn không được có chút thất vọng, Bạch Dạ Lan thấy vậy, nhẹ nhàng ôm Bạch Vũ Mộng.

“Vũ nhi, em làm sao vậy, trước kia em không bao giờ có loại cảm xúc này.” Bạch Dạ Lan nghi hoặc, còn có chút đau lòng, em gái của anh, bị tổn thương quá sâu sao?

“Vũ nhi em yên tâm, cái tên Tôn Hình đó, anh sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn đã dám lừa gạt tình cảm của em, vậy thì phải trả giá thật lớn.”

Bạch Vũ Mộng lắc đầu, mờ mịt mở miệng: “Anh, nếu có một ngày, em muốn rời khỏi mọi người, đến một thế giới khác, nơi đó có bạn bè của em, còn có người em yêu thì mọi người có cho phép không?”

Cơ thể Bạch Dạ Lan cứng lại một chút, im lặng thật lâu rồi mới chậm rãi mở miệng: “Nếu đó là sự lựa chọn của em thì chúng ta sẽ tôn trọng nó.”

Bạch Vũ Mộng thoải mái nở nụ cười, lúc này là lúc cô vui vẻ nhất trong mấy ngày nay, Bạch Dạ Lan nhìn cô thật sâu: “Vũ nhi, có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?”

“Anh, nếu em nói ra, chỉ sợ anh không tin, nó giống như một giấc mơ vậy, anh biết không, em đến cổ đại, đó là một triều đại không được ghi chép trong lịch sử, ở nơi đó, em tìm được người em yêu cả đời...”

Giọng Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng bay bổng, chậm rãi kể lại một câu chuyện xưa hoang đường, cảm xúc của cô cũng thay đổi thất thường.

Nói xong, Bạch Vũ Mộng hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn người anh trai yêu thương cô nhất: “Anh, anh có tin không, anh có tin nó không phải là giấc mơ không?”

Bạch Dạ Lan nhíu mày suy nghĩ một chút, lập tức nở nụ cười: “Vũ nhi, anh tin, đây nhất định không phải là một giấc mơ, sẽ có một ngày, hai người có thể gặp lại nhau.”

Bạch Vũ Mộng cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, anh hai luôn là người hiểu cô nhất, anh ấy tin đó không phải là mơ, như vậy là đủ rồi, Thần, không biết chàng đang ở đâu, chàng, sẽ tìm đến ta đúng không?

Từ đó về sau, vẻ mặt Bạch Vũ Mộng cũng sáng sủa hơn, dần dần trở Bạch Vũ Mộng của trước kia, chỉ có Bạch Dạ Lan biết, trong lòng cô chứa đựng một người đàn ông, một người đàn ông tình nguyện chết vì cô.

Thật ra trong lòng Bạch Dạ Lan rất bội phục anh ta, anh ta tình nguyện dùng tính mạng để yêu Vũ nhi, như vậy là đủ rồi, anh cũng có thể yên tâm giao Vũ nhi cho anh ta, yên tâm để cô đến dị thế.

Ngày xuất viện, tất cả mọi người đều đến, Bạch Vũ Mộng cười cũng nhiều hơn, người thân của cô, cuộc sống thật tốt.

Lam Thiển Hề cảm thấy Bạch Vũ Mộng nằm nhiều ngày như vậy, cũng nên ra ngoài đi dạo một chút, Bạch Vũ Mộng vui vẻ đồng ý, chỗ này, thật sự đã lâu không thấy rồi!

Đi đến ngoại ô, lấy hết dụng cụ dã ngoại ra, Bạch Vũ Mộng hít một hơi thật sâu, tuy rằng không khí nơi này không bằng cổ đại, nhưng cũng tốt hơn thành thị rất nhiều.

“Chị, hiếm có khi ra ngoài, chúng ta ở đây chuẩn bị, chị có muốn đi dạo hay không?” Bạch Dật Hiên cầm cái lò nướng đi tới, trên mặt đầy hạnh phúc.

“Ừ, vậy mọi người từ từ làm đi, ta là bệnh nhân, nên muốn được ưu đãi!” Nói xong liền thong thả đi tới bên hồ, cảm nhận sự tốt đẹp của nơi này.

Nhưng trên mặt lại vẫn có sự ưu sầu, phía sau vang lên âm thanh vui đùa ầm ĩ,  đó là bạn của Lam Thiển Hề và Bạch Dật Hiên, Bạch Vũ Mộng không quen bọn họ, cô chỉ coi Lam Thiển Hề là bạn thôi.

“Cô chính là Bạch Vũ Mộng?” Phía sau có một âm thanh vang lên, Bạch Vũ Mộng nghi hoặc quay đầu lại thì thấy một cô gái xinh đẹp, ánh mắt nhu hòa.

Bạch Vũ Mộng chỉ nhẹ gật đầu, không muốn để ý tới cô, xoay người rời đi, trong mắt cô ta xẹt qua một chút gì đó, nhanh đến mức bắt không được. Bạch Vũ Mộng không biết vì sao nhưng cô không muốn thân cận với cô ta.

“Vũ nhi, mau tới đây!” Lam Thiển Hề hưng phấn kêu, Bạch Vũ Mộng cười, rồi đi qua, lúc đi ngang qua cô gái kia, cô vẫn nhìn thoáng qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.