Ma Y Độc Phi

Chương 121: Chương 121: Người thua




Điểm được đọc hết ra, Bạch Vũ Mộng nghe thấy thì ánh mắt lóe lên, bỗng nhiên cười đầy hàm ý.

Chờ khi tất cả điểm đều đã được đọc xong, mọi người đều đồng ý, quả nhiên là số lần Lâm Uyển Uyển thắng nhiều hơn Bạch Vũ Mộng một lần, nhưng mọi chuyện lại không kết thúc nhanh như vậy.

“Vậy mời ngươi đọc các hạng mục thắng được ra đi, như vậy mới có sức thuyết phục?” Bạch Vũ Mộng lại nhàn nhạt mở miệng.

“Cái này...” Người đọc điểm dè dặt cẩn thận quay đầu nhìn Lâm Mộc, giống như đang hỏi ý kiến của hắn.

“Ha ha, ngươi chỉ cần đọc ra thôi, cần gì phải hỏi ý Đại trưởng lão, hay là vốn dĩ các ngươi đã động tay động chân vào những hạng mục này rồi!” Mạc Hàn Trần nhìn chằm chằm bảng tổng kết, ánh mắt rét lạnh.

Duẫn Hoành Triết quan sát Đại trưởng lão, rồi cau mày lại, mấy năm nay hắn không quản chặt nên bọn họ mới có thể to gan gây sóng gió như vậy?

Duẫn Hoành Triết vươn tay lấy bảng điểm tổng kết, xem hết một lượt, mới tức giận quát: “Đại trưởng lão, ngươi thật to gan!” Nói xong liền quăng bảng điểm lên đầu Lâm Mộc.

Mọi người thấy cảnh tượng này cũng hiểu được một chút, không ngờ Đại trưởng lão lại giở trò để cho cháu gái mình thắng, đã vậy còn muốn lừa dối.

Lâm Mộc kinh ngạc vươn tay lấy bảng điểm, rõ ràng hắn đã làm rất kỹ không chê vào đâu được, sao lại còn bị phát hiện? Khi vừa nhìn thấy nội dung bên trên thì thật sự tức muốn ngất xỉu.

Lâm Uyển Uyển đúng là nữ nhân thành việc không có nhưng bại sự thì có thừa,  vì muốn hung hăng chà đạp vẻ kiêu ngạo của Bạch Vũ Mộng mà vụng trộm sửa lại rất nhiều thứ hạng của Bạch Vũ Mộng thấp hơn mình, lại còn trắng trợn như vậy.

Vốn dĩ hắn chỉ sửa lại một phần nhỏ, để cho Lâm Uyển Uyển khó giành thắng lợi với Bạch Vũ Mộng, như vậy mới không khiến người khác hoài nghi, nhưng không ngờ, Uyển Uyển lại sửa nhiều như vậy, thế này thì ngay cả hắn cũng không giải thích được.

Rốt cục Lâm Uyển Uyển cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, mở miệng nổi giận mắng: “Các ngươi có ý gì, vốn dĩ là ta thắng sao lại để nàng ta quấy rối?”

Tất cả mọi người khinh thường nhìn nàng, vừa rồi bảng điểm rơi khỏi tay Lâm Mộc, mọi người cũng nhìn thấy sơ sơ, nên cũng hiểu được mọi chuyện.

“Ta nói này, nữ nhân như ngươi thật không biết xấu hổ, có mặt mũi làm ra chuyện như vậy, ngươi kêu gia gia sửa điểm cho ngươi, chúng ta tìm chứng cứ còn có chút khó khăn, nhưng ngược lại ngươi lại tự đẩy mình vào chỗ chết, vậy thì cũng giảm bớt phiền phức cho chúng ta.” Giọng nói của Duẫn Tuyết Nghiên trong vắt nhưng cũng khiến Lâm Uyển Uyển hộc máu.

Lâm Mộc cố nén xúc động muốn giết người, lúc này cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ biết là bản thân hắn gặp nạn là do cháu gái hắn gây ra điều này kêu hắn chấp nhận thế nào được.

Chỉ tiếc không dạy dỗ đến nơi đến chốn, hắn trừng mắt nhìn Lâm Uyển Uyển: “Còn không mau quỳ xuống, sao ngươi có thể làm ra chuyện vô lương tâm này, tuy rằng đảo chủ khoan dung sẽ không giáng tội ngươi, nhưng ngươi cũng không thể hồ đồ như vậy.” Nói xong còn giả bộ thất vọng lắc đầu.

Như vậy là muốn lấy Lâm Uyển Uyển ra để bảo vệ cho bản thân sao, Lâm Mộc quả nhiên có lòng dạ ác độc, vì bản thân mà có thể từ bỏ cháu gái mình yêu thương từ nhỏ đến lớn, nhưng dù sao cũng là cháu gái ruột, cũng không đành lòng nhìn nàng chịu khổ nên tâng bốc đảo chủ để giảm bớt hình phạt cho cháu gái.

Vốn dĩ chuyện sửa lại điểm không cần phạt nặng, nhưng trên Bồng Lai đảo này thì đây là sự kiện quan trọng nhất, người dân trên đảo đều rất coi trọng, tất nhiên không cho phép có người phá hư.

“Hừ, cậu khoan dung, nhưng không có nghĩa là ta khoan dung, ngươi nói xem, ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?” Bạch Vũ Mộng đột nhiên hừ lạnh một tiếng, trêu tức nhìn Lâm Uyển Uyển.

Rốt cục Lâm Uyển Uyển cũng cảm thấy sợ hãi, ngay cả gia gia bình thường thương nàng nhất cũng không cần nàng, trong mắt nàng đột nhiên chứa đầy hận ý, che lấp đi lý trí của nàng.

“Ngươi không thể phạt ta, ngươi cũng chỉ là một người ngoài không liên quan, có tư cách gì trừng phạt người ở Bồng Lai Đảo!” Đột nhiên đầu óc của Lâm Uyển Uyển trở nên thông minh.

“A, từ khi nào mà ta trở thành người ngoài vậy, ta nghĩ là... Ngươi đã biết đảo chủ là cậu của ta, sao, chẳng lẽ ta không phải người Bồng Lai Đảo sao?” Bạch Vũ Mộng nhíu mày nhìn Lâm Uyển Uyển tỏ vẻ kiên cường.

Lâm Uyển Uyển bị nghẹn nói không nên lời, chỉ có thể tỏ vẻ đáng thương nhìn Lam Hạo Thần, hi vọng nam nhân này sẽ thương tiếc mà nói giúp cho nàng.

Mà ai ngờ Lam Hạo Thần vốn không thèm liếc mắt nhìn nàng, hắn luôn chuyên tâm nhìn Bạch Vũ Mộng, trong mắt đầy ý yêu chiều khiến người khác muốn chết chìm trong đó.

Lâm Uyển Uyển điên cuồng ghen tị với Bạch Vũ Mộng: “Vị công tử này, cầu ngươi cứu ta, ngày khác ta nhất định sẽ báo đáp!”

Ngay khi Lâm Uyển Uyển cho rằng Lam Hạo Thần nhất định sẽ cứu nàng thì quả nhiên Lam Hạo Thần nhìn thoáng qua bên này, Lâm Uyển Uyển âm thầm đắc ý, biết rằng hắn sẽ không thấy chết mà không cứu, dù sao hắn rất muốn nàng thắng để thỉnh cầu hôn phối không phải sao?

Lúc Lâm Uyển Uyển còn đang đắc chí thì Lam Hạo Thần động thủ, chỉ nhẹ nhàng phất ống tay áo, Lâm Uyển Uyển đã bị quét ra ngoài, đồng thời, hai mắt phun ra đầy máu, hai tròng mắt đã rơi xuống trên đất, dính đầy bụi đất.

“Ta ghét nhất là ánh mắt như vậy, khiến cho ta ghê tởm! Đã như vậy thì không cần thiết giữ lại đôi mắt của ngươi nữa” Lời nói vô tình cuar Lam Hạo Thần vang vọng trong lòng mọi người, không ai dám đi đến trước mặt bọn họ nữa.

“Ngươi đã không muốn chết như vậy thì ta đây liền tỏ lòng từ bi tha cho ngươi, nhưng những những gì ngươi muốn có đều không thể xảy ra.” Bạch Vũ Mộng nở nụ cười mê người.

Dừng một chút, nàng lấy một viên thuốc màu đỏ trong ống tay áo ra, nhẹ nhàng cười rồi nhét vào miệng Lâm Uyển Uyển.

Lâm Uyển Uyển không ngừng nôn khan, muốn nhổ viên thuốc kia ra, nhưng lại không được,  viên thuốc vừa vào miệng thì lập tức tan ra. Lâm Uyển Uyển mở to đôi mắt máu chảy đầm đìa nhìn về phía Bạch Vũ Mộng.

“Rốt cục ngươi đã cho ta ăn cái gì, nữ nhân ác độc nhà ngươi!” Lâm Uyển Uyển liều lĩnh hét ầm lên, hai mắt của mình biến mất như vậy đều là do nàng!

“Đừng lo lắng, không lấy mạng của ngươi đâu, nhiều lắm cũng chỉ đau đớn như bị vạn con kiến cắn, sống không bằng chết thôi, đây chính là nghiên cứu mới nhất ta mới làm ra, người khác còn chưa từng thử qua đâu, ai nha, thật dễ dãi cho ngươi!” Bạch Vũ Mộng nở nụ cười tươi đẹp, miệng lại nói ra những lời khiến mọi người đổ mồ hôi lạnh.

“Được rồi, Bạch cô nương đã trừng phạt Lâm tiểu thư rồi, vậy thì các ngươi mau đưa ra yêu cầu đi!” Nhị trưởng lão sợ hắn sẽ động thủ với Đại trưởng lão nên vội vàng đứng ra nói chuyện.

Hắn gọi là Bạch cô nương mà không phải Bạch tiểu thư, cho tới bây giờ bọn họ đều không thừa nhận nàng là tiểu thư, nàng là con hoang mà Duẫn Ức Liễu sinh ra với người ở bên ngoài thì sao có thể xứng với dòng máu cao quý của Bồng Lai Đảo được.

Người khác tất nhiên cũng chú ý tới, đặc biệt là Duẫn Hoành Triết, nghe thấy lời này của hắn, lập tức không đồng ý, nếu ai dám chất vấn Vũ nhi thì hắn sẽ lập tức liều mạng với người đó.

“Nhị trưởng lão nói không đúng rồi, Vũ nhi là nữ nhi của muội muội ta, sao lại không kêu là tiểu thư?” Trên mặt Duẫn Hoành Triết nhen nhóm lửa giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.