“Hừ, tôi chỉ biết anh sẽ không ngoan ngoãn tìm chết như vậy!” Tôn Hình híp mắt, lặng lẽ nhìn đám người đang đi đến trong chỗ tối, nụ cười ở khóe miệng càng lúc càng âm ngoan.
“Tôi sẽ không ngu như vậy.” Lam Hạo Thần cũng lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn chăm chú xung quanh, phòng ngừa có người sẽ đánh lén trong lúc này.
“Lam Hạo Thần, anh suy tính nhiều như vậy nhưng sao có thể tính ra được tôi muốn làm cái gì, dù có nhiều người thì đã sao, hôm nay, chúng ta sẽ chết cùng nhau.”
Lam Hạo Thần nhíu mày lại, có ý gì, tuy rằng biết chuyện lần này không đơn giản nhưng không ngờ còn có tai hoạ ngầm lớn như vậy.
“Rốt cục anh muốn làm gì?” Bạch Vũ Mộng nhìn chằm chằm Tôn Hình, muốn nhìn ra một chút dấu vết nói dối thì sắc mặt anh, nhưng cô phải thất vọng rồi.
“A, không muốn làm gì cả, tôi chỉ đặt mấy chục quả bom ở chung quanh thôi, thật sự không có gì cả!” Mặt Tôn Hình đã vặn vẹo nhưng lại vẫn cười như cũ.
Bạch Vũ Mộng chưa bao giờ thấy mình bất lực như lúc này, sao lúc trước cô không giết anh ta đi, vì sao cô lại không chết đến bây giờ làm liên lụy đến nhiều người như vậy.
“Tình Nhi, bọn họ giao lại cho cậu, hi vọng cậu có thể đưa bọn họ an toàn trở về.” Bạch Vũ Mộng bỗng nhiên nhìn về phía Mộ Túy Tình, ánh mắt khẩn cầu.
“Vũ nhi...” Mộ Túy Tình há miệng thở dốc, nhưng vẫn không nói được gì, cô biết, nếu không có Bạch Vũ Mộng, có lẽ bọn họ có thể chạy trốn, mục tiêu của Tôn Hình không phải là bọn họ...
“Vũ nhi, cậu muốn làm gì?” Tuy rằng Lam Thiển Hề không biết vì sao Bạch Vũ Mộng muốn một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối như Mộ Túy Tình bảo vệ bọn họ, nhưng cô có một dự cảm xấu.
Bạch Vũ Mộng lắc đầu, nhìn về phía Bạch Dật Hiên “Hiên, thay chị chăm sóc ba mẹ cho tốt!” Nói xong cũng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn ánh mắt bi thương của bọn họ.
“Chị, rốt cục chị muốn làm gì, chị có ý gì chứ?” Bạch Dật Hiên bỗng nhiên cảm giác bản thân thật vô dụng, ngay cả chị ruột của mình cũng không bảo vệ được.
“Hừ, mấy người không cần kích động, sắp chết đến nơi mà còn mơ tưởng trở về, nằm mơ!” Tôn Hình ngắt ngang cuộc đối thoại, ánh mắt khinh thường.
Cuối cùng Bạch Vũ Mộng nhắm chặt mắt, hung hăng đẩy Lam Hạo Thần không hề phòng bị về phía Mộ Túy Tình, Mộ Túy Tình cũng đồng thời lầm bầm gì đó trong miệng, chung quanh dâng lên một vòng tròn bảo vệ.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều an toàn ở bên trong, Bạch Vũ Mộng nở nụ cười an ủi, vốn dĩ cô không nên trở về, có lẽ lúc trước cô nên chết đi.
Bây giờ chẳng qua là chuyện sớm muộn thôi, có gì khác nhau đâu chứ, người đã chết một lần, đối với việc sống chết cô cũng không còn quá cố chấp nữa.
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng cười, mặc kệ người phía sau quát to thế nào cũng đều không để ý, lấy súng lục đã chuẩn bị từ trước ra, bóp cò nổ súng về phía Tôn Hình còn đang ngây người.
Cho dù bị thương ngã xuống, Tôn Hình vẫn muốn đánh cược một lần, ấn nút kích nổ trái bom, ngay lập tức máu thịt văng tứ tung, thuộc hạ của anh không ai sống sót, nhưng đám người Mộ Túy Tình lại được vòng tròn bảo vệ chống đỡ nên không ai bị thương.
Bạch Vũ Mộng nhìn thoáng qua, quyết tuyệt xoay người, nhảy xuống vách núi sâu không thấy đáy, lần nào cô cũng chết bằng cách khó tin như vậy! Bạch Vũ Mộng nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này.
Tất cả đều yên tĩnh trở lại, Mộ Túy Tình gỡ bỏ vòng tròn bảo vệ, hung hăng ói ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt quỳ rạp xuống đất, nhưng lại quật cường nhìn về vách núi đen phía trước, hi vọng có thể nhìn thấy cô đi ra.
Nhưng không có ai ngoại trừ khói thuốc súng cả.
“Chị...” Bạch Dật Hiên thì thào, hai mắt thất thần, vội vàng đi ra ngoài, muốn kéo chị của anh trở về, anh không tin, chị anh lợi hại như vậy sao có thể xảy ra chuyện được?
Nam Cung Vô Trần kéo anh lại: “Bạch Dật Hiên, cậu nghĩ cho rõ ràng đi, chuyện Vũ nhi giao cho cậu, cậu phải sống, sống để hoàn thành nguyện vọng của cô ấy, không phải sao?”
Bạch Dật Hiên quay đầu nhìn Nam Cung Vô Trần, nước mắt chảy xuống đầy bất lực, bi thương, chị của anh...
“Anh hai đâu?” Bỗng nhiên có một giọng nói hoảng sợ vang lên, Lam Thiển Hề nhìn chung quanh, ý muốn tìm được bóng hình của anh, nhưng lại không có ai cả.
“ Thiển Thiển, cậu tỉnh táo lại đã.” Mộ Túy Tình che khóe miệng tái nhợt, ho khan vài tiếng sau, mới suy yếu mở miệng.
Lam Thiển Hề vội vàng đi lên đỡ cô, chờ cô dễ chịu một chút rồi mới mở miệng nói: “Vừa rồi... Anh ta cũng liều lĩnh nhảy xuống,... Bây giờ, tớ đã tin chắc rằng, anh ta, chính là Lam Hạo Thần.”
Lam Thiển Hề che kín mặt, đó chính là sự lựa chọn của anh, cô, còn có ba mẹ sẽ tôn trọng anh ấy!
“Mọi người đứng lên trước đã, còn không biết chỗ này có nguy hiểm gì, hơn nữa, động tĩnh lớn như vậy, đợi đến lúc cảnh sát đến thì sẽ không tốt, chúng ta vẫn nên quay về trước đi, còn về hai người bọn họ, phái người xuống dưới tìm, sống phải thấy người, chết... phải thấy xác.” Nam Cung Vô Trần sầu bi mở miệng.
Những người Lam Hạo Thần đưa đến hầu như đều không bị thương, khi nghe thấy thế thì lập tức nhanh chóng xuống núi tìm người, bỗng chốc, một đám người liền phân tán đi, giống như lúc kết thúc một màn kịch, cuối cùng chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Khi người nhà họ Bạch và nhà họ Lam biết chuyện thì đã là ngày hôm sau, khi bọn họ nhìn thấy mọi người chật vật quay về thì liền cảm thấy sợ hãi.
“Đứa nhỏ ngu ngốc Vũ nhi này, sao con bé lại đần như vậy chứ, cứ trốn trước đi không được sao, chờ đến lúc đó chống đỡ không được rồi tính tiếp, cần gì phải cậy mạnh.” Bạch lão gia rướm nước mắt, khóc vì đứa cháu gái thông minh kiêu ngạo một đời, lại nhất thời hồ đồ.
Thạch Tử Ngâm đã khóc đến ngất xỉu, đứa con gái bảo bối của bọn họ, lúc trước xảy ra chuyện, chỉ là hôn mê thôi đã làm cho bọn họ lo lắng lâu như vậy, còn lần này...
Bạch Dạ Lan mím môi, tự trách và hối hận, lúc trước, nếu anh cũng đi thì kết cục sẽ không như vậy, nếu không phải vì anh có công chuyện mà không đi cùng cô thì có phải bây giờ em gái anh vẫn sẽ tươi cười với anh giống như trước không?
Không ai biết đáp án ngay cả chính anh cũng không biết, anh chỉ biết là do mình sơ sẩy nên đã hại đến em gái, nên bản thân anh cũng không thể chối tội!
Sự u ám bao trùm hai nhà, bọn họ không công bố tin tức này ra ngoài, vì họ luôn tin rằng một ngày nào đó hai người sẽ trở về, đến lúc đó, người một nhà lại có thể đoàn tụ, mà hai người vẫn là bảo bối của bọn họ.
Có ai nói qua, lần này phân ly là vì lần sau sum vầy, bọn họ không biết lần sau là khi nào có lẽ là kiếp này, có lẽ là kiếp sau, nhưng bọn họ, tuyệt đối không buông tay...