Lam Giác Phong muốn truyền nội lực cho Hạ Tử Lăng nhưng Hạ Tử Lăng lại ghét bỏ nghiêng đầu qua một bên, lạnh lùng cự tuyệt, cho dù nằm ở trong lòng Bạch Vũ Mộng, nàng vẫn không ngừng run rẩy, cảm giác lạnh như băng này cả đời nàng cũng khó quên.
“Ta... Ta cho rằng, ngươi biết bơi.” Trên mặt Lam Giác Phong đầy vẻ ảo não, nhẹ giọng mở miệng, giọng nói không ngừng run rẩy.
“Đúng vậy, ta biết bơi ...” Hạ Tử Lăng thì thào nói, sự đau thương trong mắt lại rất rõ ràng khiến Lam Giác Phong đau xót, muốn giải thích nhưng lại không có cách nào mở miệng.
Hạ Tử Lăng hất tay Hận Nhuế ra, ngồi dậy, chôn đầu vào giữa hai gối, cơ thể co ro, không nói gì cả, chỉ ngồi im như vậy.
Lam Giác Phong há mồm, Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, Hạ Tử Lăng lại nói: “Phong vương, thật có lỗi, vừa rồi là do ta có chút kích động, ngươi không cần để ý, ta chỉ là một tiểu nữ tử, không đáng giá để Phong vương cứu giúp, là ta vượt quá thân phận của mình.”
Sự áy náy trong mắt Lam Giác Phong càng nhiều, bỗng nhiên bên kia vang lên tiếng kêu, Lam Giác Phong quay đầu nhìn lại, dưới thân Thượng sườn phi là một bãi máu, lúc này đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
“Vương gia, ngươi mau đến xem sườn phi đi, nàng mang thai con của Vương gia, bây giờ lại chảy quá nhiều máu.” Thiệu di nương hoảng sợ thét to.
Hạ Tử Lăng cười tự giễu: “Vương gia, đi xem đi nếu đứa nhỏ thật sự bị mất thì đó là lỗi của ta, ngươi muốn giết muốn phạt thì cứ tùy ý!” Trong giọng nói đầy sự mỏi mệt.
“Tử Lăng...” Lam Giác Phong vừa định mở miệng, nhưng lại bị tiếng hét bên kia ngắt ngang, không thể không nói: “Ngươi vào phòng nghỉ ngơi trước đi!”
Hạ Tử Lăng càng ôm chặt bản thân hơn, cả người không ngừng run rẩy, nhưng lại quật cường không muốn ngẩng đầu lên, cuối cùng chịu không nổi nữa nên ngất xỉu, ngã về phía trước, dù vậy nàng vẫn nói một câu: “Vũ tỷ tỷ, đưa ta trở về, cầu ngươi...”
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, muốn nâng nàng dậy thì lại phát hiện cả người nàng giống như một khối băng, mạch đập mỏng manh, nếu còn tiếp tục như vậy thì sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhanh chóng dặn dò người nâng Hạ Tử Lăng lên xe ngựa, Lam Giác Phong muốn các nàng ở lại, nhưng Bạch Vũ Mộng lại chỉ để lại một câu: “Ngươi khiến nàng thương tích đầy mình, trái tim nàng sẽ không để cho ngươi chà đạp nữa.”
Trở lại Chiến Vương phủ, thông báo với người nhà Hạ Tử Lăng rằng nàng sẽ ở lại Chiến Vương phủ vài ngày, rồi sắp xếp chỗ ở cho Hạ Tử Lăng.
Hạ Tử Lăng sốt cao mấy ngày không hạ, trong miệng vẫn cứ nỉ non gì đó, nàng như vậy thật sự khiến cho mọi người lo lắng, y thuật của Bạch Vũ Mộng cao siêu, nhưng vẫn không có cách nào, Hạ Tử Lăng không chịu uống thuốc thì sao bệnh có thể tốt lên được.
Lam Giác Phong cũng tới rất nhiều lần, mạo hiểm đứng đợi ở trong tuyết một ngày một đêm, nhưng vẫn không nhìn thấy Hạ Tử Lăng, thậm chí ngay cả Bạch Vũ Mộng cũng không thấy, lúc này rốt cục hắn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, không thể không cứng rắn xông vào.
Đi thẳng một đường vào trong phòng, Bạch Vũ Mộng mới từ bên trong đi ra: “Thế nào, đau lòng, hối hận sao, đã quá muộn rồi, nàng không muốn gặp ngươi, ngươi vẫn nên về thôi.” Bạch Vũ Mộng hất mặt, không đành lòng nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, nàng không muốn thương hại Lam Giác Phong, nhưng lại càng không muốn làm Hạ Tử Lăng bị tổn thương.
Lam Giác Phong đứng im bất động: “Tẩu cho ta vào nhìn nàng một cái, nghe nói nàng sốt cao không hạ, lại không chịu uống thuốc, cứ tiếp tục như vậy thì sao mà được?”
“Đây không phải là chuyện ngươi cần quan tâm, Lam Giác Phong, bây giờ ngươi hiểu rõ tâm trạng của ngươi thì có tác dụng gì, vết thương cũng đã gây ra rồi, ta cho rằng ít nhất ngươi giữ mình trong sạch nhưng không ngờ ngươi đã có nữ nhân rồi thì vì sao lại còn muốn trêu chọc nàng, tình yêu của ngươi mang đến sự tổn thương cho nàng, yêu như vậy thì thà rằng không cần.”
Giọng nói của Bạch Vũ Mộng lạnh như băng, nàng thật sự tức giận, nhìn nữ tử không còn sức sống ở trên giường bệnh nàng liền không nhịn được mà đau lòng, cáu giận với Lam Giác Phong.
“Tam tẩu, ta biết sai rồi, tẩu cho ta vào nhìn nàng đi, một một lần thôi có được không?” Trong giọng nói của Lam Giác Phong còn có chút nghẹn ngào, trong mắt đầy tơ máu, có vẻ đã rất nhiều ngày không ngủ.
Bạch Vũ Mộng thở dài, hắn như vậy nàng thật không đành lòng cự tuyệt, nàng có thể cho hắn cơ hội, chỉ hy vọng, hai người bọn họ có thể tháo gỡ được khúc mắc.
Lam Giác Phong thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút máu, không còn vẻ hoạt bát đáng yêu ngày xưa, không còn vẻ hăng hái giống lúc đấu võ mồm với hắn nữa mà chỉ còn lại vẻ tiều tụy.
Đau lòng mơn trớn khuôn mặt của nàng, cầm lấy chén thuốc bên cạnh, đút từng muỗng cho nàng, nhưng dù một muỗng nàng cũng không uống mà tất cả thuốc đều chảy hết ra ngoài.
Lam Giác Phong bất đắc dĩ, nhưng cũng đau lòng, cắn chặt răng, uống một ngụm thuốc rồi cúi đầu đẩy vào miệng nàng.
Hạ Tử Lăng mơ mơ màng màng cảm thấy trên môi có gì đó mềm mại, ươn ướt, miệng chua sót khó nhịn, có một dòng nước chảy xuống cổ họng.
Lam Giác Phong thấy nàng đã nuốt thuốc thì mặt mày vui vẻ hơn, tiếp tục động tác như vậy, đến khi chén thuốc được uống hết mới nhẹ nhàng thở ra.
Ba ngày sau, rốt cục Hạ Tử Lăng cũng hạ sốt, Lam Giác Phong cực nhọc cả ngày cả đêm chăm sóc Hạ Tử Lăng, mỗi ngày đều là do hắn tự mình đút thuốc cho nàng, Bạch Vũ Mộng nhìn thấy hắn như vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi.
Hôm nay, lông mi của Hạ Tử Lăng run rẩy, chậm rãi mở mắt nhưng chỉ thấy một bóng người mặc y phục màu lam cấp tốc rời đi, xoa xoa cái trán đau đớn, nhìn thấy Đường Ức Ảnh đi từ bên ngoài vào.
“Ta ngủ mấy ngày rồi?” Cổ họng Hạ Tử Lăng khàn khàn, lại nghĩ tới cảnh tượng trước khi hôn mê, ngực nàng rất đau, nhưng mấy ngày nay nàng luôn cảm giác được hắn ở đây, nhưng điều này làm sao có thể?
“Năm ngày, sốt cao không hạ, lại không chịu uống thuốc, nếu không phải...” Thiếu chút nữa Đường Ức Ảnh đã nói ra, nhưng lại nhanh chóng dừng lại không nói gì nữa.
Hạ Tử Lăng không có gặng hỏi, nàng ngủ năm ngày, nhưng lại không có cảm giác eo mỏi lưng đau, sự nghi ngờ chợt dâng lên trong lòng, kêu Đường Ức Ảnh đỡ nàng đi ra ngoài.
Ngồi ở trong sân, cầm một cái lò sưởi trên tay, ánh mặt trời mùa đông chiếu vào trong người, xua tan mọi sự lo lắng trong lòng, nhắm mắt lại, hưởng thụ phút giây yên tĩnh này.
Đường Ức Ảnh đi ra ngoài lấy đồ, ở một góc tường cách đó không xa có hai nha hoàn nhỏ giọng nói: “Thật hâm mộ Hạ tiểu thư, Phong vương biết chăm sóc người khác từ lúc nào vậy?”
“Đúng vậy, ngươi xem ngày nào hắn cũng canh giữ bên cạnh nàng, một bước cũng không rời, không ăn không uống, cũng không thèm quan tâm đến cơ thể của chính mình, mãi cho đến khi Hạ tiểu thư tỉnh lại.”
“Ta còn thấy hắn tự mình dùng miệng đút thuốc cho Hạ tiểu thư, nhưng không biết vì sao Hạ tiểu thư vừa tỉnh lại thì hắn liền vội vã rời đi.”
Âm thanh dần biến mất, Hạ Tử Lăng ngây người, rốt cục nàng đã biết vì sao Đường Ức Ảnh không nói ra hết, nếu không nàng không chịu uống thuốc thì sao có thể khỏe lại.
Hạ Tử Lăng cười tự giễu, có lẽ là hắn áy náy cho nên mới làm như vậy, chỉ có điều hắn không biết là nàng không cần hắn làm vậy.