Lam Hạo Thần vội vàng chạy lên ôm lấy Bạch Vũ Mộng: “Mộng Nhi, giữa chúng ta rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao nàng lại xù lông đầy người như nhím vậy, làm ta không có cách nào đến gần nàng?”
Bạch Vũ Mộng đã sớm rơi lệ đầy mặt, nhưng nàng muốn buông tay, lại không thể nào buông tay, cũng không muốn rời đi, nàng sợ nàng sẽ hối hận, nàng sợ nếu nàng xoay người sẽ nhào vào lòng Lam Hạo Thần.
“Vì sao? Bởi vì chàng muốn làm hoàng đế, hoàng đế sẽ có tam cung lục viện, mà ta, đến lúc đó nhất định sẽ rất thương tâm. Chàng nhìn mẫu hậu của chàng đi, nàng có danh hiệu Hoàng hậu, nhưng nàng có hạnh phúc không?”
Lam Hạo Thần không nói gì để biện minh, hắn không nghĩ tới nguyên nhân này, hắn nên khóc hay nên cười đây?
Bạch Vũ Mộng từ chối, giãy dụa, dứt khoát cũng không chấp nhận: “Ta đã từng, nhận lấy nỗi đau thấu tâm can, ta không muốn giẫm vào vết xe đổ đó nữa, cảm giác này, ta không muốn trải qua một lần nữa, chàng có biết loại cảm giác này không? Không, chàng không biết, chàng không biết gì hết...”
Bạch Vũ Mộng nói xong cũng chầm chậm ngồi sụp xuống, ngồi xổm trên đất, dúi đầu vào giữa hai gối, bả vai hơi run run.
Lam Hạo Thần đau lòng ôm Bạch Vũ Mộng: “Mộng Nhi, quá khứ của nàng ta không biết, nhưng tương lai của nàng ta biết rõ, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ bảo hộ tốt nàng, sẽ không để nàng bị tổn thương. Còn nữa, ta đã nói rồi, cả đời chỉ có một nữ nhân là nàng, nhất định ta sẽ giữ lời.”
Dừng một chút, Lam Hạo Thần mềm nhẹ mở miệng: “Cả đời nhất thế một đôi là lời thề của chúng ta, ngay cả điều này nàng cũng không cần sao?”
Nói xong nắm tay Bạch Vũ Mộng, nhẹ nhàng đặt ở ngực của mình: “Cảm nhận được không, trái tim ta, tới bây giờ đều chỉ nhảy lên vì nàng, mà cũng chỉ có mình nàng làm được điều này.
Lúc trước là nàng hòa tan băng lạnh trong lòng ta, sưởi ấm lòng ta, sao có thể nói buông tay là buông tay được chứ, nàng muốn nó đóng băng một lần nữa sao?”
Bạch Vũ Mộng nâng hai mắt đẫm lệ lên mông lung nhìn Lam Hạo Thần một cái, nhào vào lòng hắn, nỉ non, khóc thật thoải mái rất lâu, hôm nay, nàng muốn phát tiết tất cả ủy khuất ra ngoài.
Ôm Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng khóc rất lâu, đến khi mệt mỏi, mới lau nước mắt trên quần áo của hắn, nhìn động tác đáng yêu của Bạch Vũ Mộng, Lam Hạo Thần nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Bạch Vũ Mộng đánh nhẹ vài cái vào ngực Lam Hạo Thần, nhưng lực đạo mềm nhũn, vốn dĩ không có cảm giác gì.
Lam Hạo Thần ôm Bạch Vũ Mộng, hôn nàng. Bạch Vũ Mộng chỉ cảm thấy sự ấm áp bao phủ lấy môi nàng, Lam Hạo Thần ôn nhu hôn Bạch Vũ Mộng, giống như đang hôn bảo bối quý giá nhất trên đời.
Một lúc lâu sau, Bạch Vũ Mộng không còn khí lực nữa, Lam Hạo Thần vẫn không có ý buông nàng ra, thấy vẻ mặt thẹn thùng của Bạch Vũ Mộng đang dựa vào lòng hắn thở phì phò, Lam Hạo Thần cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.
“Tức giận cũng phát tiết xong rồi, nên đi nghỉ ngơi, rồi ăn chút gì thôi!” Trong giọng nói của Lam Hạo Thần có ý cười.
Bạch Vũ Mộng giận Lam Hạo Thần liếc mắt nhìn hắn, đứng lên, vì ngồi lâu nên chân đã tê rần, ngã xuống. Lam Hạo Thần vội vàng đỡ được nàng, giúp nàng xoa bóp chân, chờ nàng cảm thấy tốt hơn rồi mới dắt nàng ra khỏi rừng trúc.
Trở lại phòng, Bạch Vũ Mộng liền nằm xuống giường không chịu làm gì cả, nàng rất mệt, không muốn nhúc nhích.
Lam Hạo Thần không có biện pháp, bê đồ ăn đến giường, dỗ nàng: “Mộng Nhi, ngoan, ăn chút gì đi, nếu không sẽ đói bụng.”
Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần, biết hắn lo lắng cho mình, cũng không nói gì thêm, nhắm mắt lại rồi mở miệng, ý bảo Lam Hạo Thần đút nàng. Cũng không sợ Lam Hạo Thần cho nàng ăn thuốc độc.
Chờ Bạch Vũ Mộng cơm nước xong xuôi, Lam Hạo Thần cũng vội vàng ăn vài món, liền lên giường ôm Bạch Vũ Mộng nghỉ ngơi. Thừa dịp lúc này, muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Bạch Vũ Mộng lặng lẽ mở một con mắt, nhìn Lam Hạo Thần, bản thân nàng cũng nên thử một lần! Nam nhân này, thật sự làm cho người ta không thể không yêu. Ngọt ngào cười cười, nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.
Hai người ngủ một lúc, đã bị Hận Nhuế và Đông Nhiễm đánh thức, nói là sắp bắt đầu săn bắn, bọn họ chuẩn bị nhanh một chút, lúc đến nơi, hiện tại sợ là mọi người đã đến hết rồi.
Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng đứng dậy, Bạch Vũ Mộng nhìn quần áo Lam Hạo Thần đã bị nàng làm bẩn, cảm thấy có lỗi cười cười, có chút vô thố nhìn hắn, cũng không thể mặc như vậy đi ra ngoài.
Lam Hạo Thần cười, đứng dậy lấy một bộ quần áo trong rương ra. Bạch Vũ Mộng kinh ngạc nhìn hắn, chỗ này sao có thể có quần áo của hắn, hơn nữa cũng là màu tím, hai bộ không khác nhau lắm.
“Vì phòng ngừa ngoài ý muốn, cho nên chuẩn bị hai bộ, không nghĩ tới thật sự có ích. Nàng cũng thay đi.” Lam Hạo Thần giải thích.
Nói xong liền đưa quần áo cho Bạch Vũ Mộng: “Thế nào, không thay sao?”
Thấy Bạch Vũ Mộng đứng một lúc lâu không động đậy, Lam Hạo Thần hỏi.
Bạch Vũ Mộng xấu hổ nói: “Chàng ở trong này sao ta thay được!” Lam Hạo Thần nghe xong nở nụ cười: “Nàng sẽ nhanh chóng thành người của ta, sao còn sợ những thứ này?”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lam Hạo Thần vẫn đi ra ngoài, cũng không muốn dọa đến Bạch Vũ Mộng!
Đợi Lam Hạo Thần đi rồi, Bạch Vũ Mộng mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực. Mặt đỏ lên, sao Thần có thể như vậy, rõ ràng nàng vẫn còn chưa phải thê tử của hắn.
Bạch Vũ Mộng thay quần áo xong đi ra, Lam Hạo Thần đã thay xong, ở bên ngoài chờ nàng. Bọn họ cùng nhau đi đến bãi săn, lúc này sợ là mọi người đều đến đông đủ rồi.
Quả nhiên, khi bọn họ đến đó, tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn, giống như đang chờ đợi bóng dáng của Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng.
Nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện cùng nhau, mọi người liền sửng sốt, sao bọn họ lại xuất hiện cùng nhau?
Mà quan sát kỹ một chút sẽ nhìn ra bọn họ đều đã thay quần áo. Tuy có vài vị tiểu thư cũng thay quần áo, nhưng vì sao bọn họ lại có thể ăn ý đến nỗi mặc giống màu nhau. Hơn nữa, hai bộ quần áo này càng nhìn càng thấy giống nhau.
Không khỏi hoài nghi có phải bọn họ luôn ở cùng nhau không, nếu không sao lại có thể ăn ý như vậy?
Lam Ngạo Thiên vui mừng nhìn hai người, gật đầu, ý bảo bọn họ vào chỗ, săn bắn lập tức sẽ bắt đầu, lần này, hắn tin, Thần nhi và Vũ nhi nhất định sẽ cho hắn một kinh hỉ.
Đầu tiên Bạch Vũ Mộng đi qua đón lấy Đạp Tuyết, Đạp Tuyết lập tức thân thiết nhích lại gần nàng, cọ cọ trên mặt Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng bị cọ ngứa ngáy.
Lam Hạo Thần lại trưng ra một mặt khó chịu, sao Mộng Nhi có thể thân cận với con ngựa kia như vậy, không được, về sau phải tách nó ra khỏi nàng, nếu không tầm quan trọng của hắn sẽ bị xem nhẹ.
Vì thế cứ như vậy, người nào đó không biết mình đang bị Lam Hạo Thần tính kế, cũng bởi vì thế, cơ hội nàng cưỡi ngựa mới ít đi.
Bạch Vũ Mộng hối hận đến xanh ruột, sớm biết như vậy, lúc trước sẽ không chào hỏi Đạp Tuyết, aiz...
Trở lại khán đài, đã bị Lam Hạo Thần nắm tay, Bạch Vũ Mộng bất mãn trừng mắt hắn, bất đắc dĩ, cũng chỉ đành để cho hắn nắm.