Lam Hạo Thần nở nụ cười, mỗi tay ôm một đứa, cho dù hiện tại bộ dạng rất xấu, nhưng cũng có thể đoán được tương lai sẽ khuynh quốc khuynh thành cỡ nào.
Bạch Vũ Mộng cảm nhận được nên ngẩng đầu lên, Lam Hạo Thần vội vàng đưa đứa nhỏ đang ôm cho nàng, Bạch Vũ Mộng cũng nở nụ cười, tiếng cười khanh khách của hai hài tử tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Bà đỡ thấy tình hình này cũng cười mở miệng: “Đây chắc chắn là bé trai, ta đỡ đẻ từng ấy năm, chưa từng thấy đứa bé nào xinh đẹp như vậy, hai vị thật là có phúc lớn.”
“Nói đúng lắm, có thưởng.” Tâm trạng Lam Hạo Thần cực tốt, bà đỡ cũng rất vui vẻ lui xuống lĩnh thưởng. Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần vui vẻ cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Lam Hạo Thần ôm hai hài tử ra ngoài, tất cả mọi người lập tức xông tới, nhìn thấy hai đứa bé linh động, đều khen không dứt miệng.
“Sau này chúng ta cũng sẽ sinh ra đứa bé đáng yêu như vậy.” Thấy Mộ Túy Tình rất yêu thích, Duẫn Minh Hi ôm nàng, cực kỳ hưng phấn, chờ mong mở miệng.
Mộ Túy Tình trừng mắt nhìn hắn, nhìn hai hài tử rồi hỏi Lam Hạo Thần: “Ngươi đặt tên cho bọn chúng chưa?”
Lam Hạo Thần nhẹ nhàng cười: “Bé trai tên Lam Hãn Nguyệt, bé gái tên Lam Tuyết Nhu.” Đây là tên mà bọn họ đã nghĩ từ rất lâu về trước, may mắn là có cả nam lẫn nữ.
“ Lam Hãn Nguyệt, Lam Tuyết Nhu, tên rất dễ nghe.” Mộ Túy Tình nỉ non hai cái tên, vui mừng mở miệng, quả nhiên không hổ là tên mà Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng đặt.
Lam Hạo Thần đứng ở bên ngoài một lúc, lúc mọi người còn chưa thỏa mãn thì đã ôm hai cục cưng đi vào trong, Bạch Vũ Mộng nằm bên trong rất suy yếu, đương nhiên hắn muốn ngồi cạnh nàng.
“Mộng Nhi, nàng nghỉ ngơi một chút đi, ta đưa hai đứa nhỏ đi bú sữa trước.” Tuy rằng Lam Hạo Thần rất muốn để đứa nhỏ ở cùng Bạch Vũ Mộng, nhưng như vậy chúng sẽ đói.
Bạch Vũ Mộng lắc đầu: “Không cần, sau này ta tự mình cho bú, sữa của ta chắc là đủ, người khác cho bú trong lòng ta không thoải mái.”
Lam Hạo Thần cười cười, gật đầu đưa đứa nhỏ cho nàng, nhìn thấy hai tiểu hài tử đang liều mạng bú sữa, bản thân hắn lại như bị lửa thiêu đốt, thật sự là tự làm bậy không thể sống.
Hình như Bạch Vũ Mộng cảm nhận được sự thay đổi của Lam Hạo Thần, mím môi cười mở miệng: “Thần, chàng có muốn đi tắm trước không, ta còn phải ở cữ đó.’’
Lam Hạo Thần bất đắc dĩ gõ nhẹ trán Bạch Vũ Mộng, cười mắng: “Tiểu yêu tinh này, luôn mê hoặc ta.” Nhưng hắn cũng không làm ra hành động gì quá đáng mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn mẫu tử như vậy.
Mấy ngày nay, Bạch Vũ Mộng đều ở trên giường, cho dù bản thân nàng cảm thấy mình đã tốt hơn rất nhiều, nhưng Lam Hạo Thần lại vẫn lo lắng như cũ, không chịu cho nàng xuống giường.
Sợ là ngày đó Bạch Vũ Mộng đã thật sự dọa hắn sợ rồi, tối hôm đó, Bạch Vũ Mộng nghe thấy Lam Hạo Thần nói mớ, hình như là gặp ác mộng, mà nội dung của cơn ác mộng chính là nàng chết.
Một nhà bọn họ quấn lấy nhau cả ngày, người khác muốn sáp vào cũng không thể, chỉ có thể hâm mộ nhìn bọn họ, sau đó tùy thời đùa giỡn hai bánh bao nhỏ một chút.
“Vũ nhi, ngươi nói xem sao bọn chúng lớn lên lại đẹp như vậy.” Mộ Túy Tình đùa tiểu Nhu nhi, chọc nàng cười khanh khách không ngừng, bản thân nàng cũng nhịn không được nở nụ cười.
Mặt hai bánh bao nhỏ đã không còn nếp nhăn như ban đầu, hiện tại nhìn thấy thật sự là rất đẹp, quả thực chính là họa thủy, vốn không thể thả ra ngoài.
Hài tử sở hữu mọi ưu điểm của Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần, đáng yêu đến mức làm cho người ta yêu thích không buông tay, cho nên ngày nào mấy người bọn họ cũng đều tự giác đến báo danh.
Tiểu Nhu nhi hoạt bát hơn một chút, lúc cha nuôi mẹ nuôi, thúc thúc, a di ôm lấy nàng thì đều cười khanh khách, nhưng điều khiến mọi người buồn bực là hình như nàng chỉ biết hôn phụ thân và mẫu thân, người khác lừa gạt thế nào thì nha đầu nhỏ này cũng không chịu.
Mà tiểu Hãn nhi thì không thèm để ý đến ai cả, bộ mặt lạnh lùng lãnh khốc, giống y như Lam Hạo Thần lúc trước, chỉ có khi thấy Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng thì mới cười một cái, mới muốn tranh đoạt cái ôm của Lam Hạo Thần với muội muội.
Đối với hai đứa nhỏ rõ ràng còn rất nhỏ mà cái gì cũng biết, mọi người rất buồn bực, thật không biết là biến thái đến cỡ nào, còn nhỏ như vậy sao lại tỏ vẻ như biết tất cả mọi chuyện vậy, làm cho người ta bất đắc dĩ.
Hôm nay, đám người Bạch Vũ Mộng chuẩn bị khởi hành về Lam Tường quốc, dù sao phụ hoàng mẫu hậu thật sự rất muốn nhìn tôn tử và tôn nữ, hơn nữa nghe nói Thu Thiếu Diệp đã ở Lam Tường quốc nên họ càng phải trở về.
Tuy rằng sớm đã sớm truyền tin tức nhưng Lam Ngạo Thiên và Hạ Thi Lan vẫn không dám tin, Lam Hạo Thần lại có thể sống lại, nếu như bọn họ không tận mắt nhìn thấy thì sẽ không thể an tâm.
Thu Hằng Duệ đã sớm xuất phát trước bọn họ một bước, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần mỗi người ôm một đứa trẻ, đứng ở cửa hoàng cung Minh quốc, nhìn cử hoàng cung đã xảy ra không ít chuyện, Bạch Vũ Mộng thở dài.
Bách Lí Dật Thanh vẫn mặc y bào màu vàng sáng như trước, nhìn thấy bọn họ phải trở về thì lại thở dài mở miệng: “Mấy ngày nay các ngươi đã giúp ta rất nhiều, ta không biết nên nói cái gì đó, chỉ có thể nói, sau này nếu có chuyện gì thì cứ việc mở miệng, chỉ cần ta có thể làm thì nhất định sẽ dốc toàn lực hỗ trợ.”
Bạch Vũ Mộng cười, nói một tiếng cảm ơn, nàng biết, một câu hứa hẹn như vậy đối với một Hoàng đế là điều không dễ dàng, chỉ cần hắn có thể làm, hắn không hề nói điều kiện tiên quyết là phải không được tổn hại đến lợi ích quốc gia, nếu một ngày nàng muốn làm Minh quốc đảo điên thì sợ là hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Nhưng mà hắn đã dự định trước là nàng tuyệt đối sẽ không động đến Minh quốc, tuyệt đối sẽ không xuống tay với cố hương của Mộ Túy Tình, dù cho có chuyện trọng đại xảy ra thì cũng sẽ không.
“Ừ, nếu sau này có rảnh, hoan nghênh ngươi tới Lam Tường quốc, chúng ta là bằng hữu, đúng không?” Bạch Vũ Mộng cười khẽ, lời nói vang lên làm cho người ta cảm thấy như gió xuân thổi qua.
“ Đúng, bằng hữu, mấy ngày nay ngươi đã cho ta nhìn thấy mọi thứ ta phải làm, cám ơn, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.” Bách Lí Dật Thanh cũng nở nụ cười.
Lam Hạo Thần nắm tay Bạch Vũ Mộng thật chặt, bất mãn nhìn Bạch Vũ Mộng cười xinh đẹp như vậy, hình như sau khi nàng sinh con xong thì không chỉ không xấu mà còn trở nên quyến rũ hơn.
Bạch Vũ Mộng nghịch ngợm thè lưỡi, bất đắc dĩ nhìn Lam Hạo Thần, đến khi Lam Hạo Thần làm bộ muốn gõ trán nàng thì Bạch Vũ Mộng mới rụt đầu, chớp mắt vô tội nhìn hắn.
Lam Hạo Thần mỉm cười, từ sau khi hắn trở về, Bạch Vũ Mộng không còn giống với lúc trước nữa, hình như nàng có sức sống hơn, cũng sẽ làm nũng với hắn giống như một đứa trẻ, thậm chí còn có thể tranh thủ tình cảm với hai hài tử.
Nhưng đây là điều mà Lam Hạo Thần rất muốn nhìn thấy, Bạch Vũ Mộng như vậy làm cho hắn cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì nàng thay đổi vì hắn, hắn thật sự rất vui vẻ.
Bước trên đường trở về, Bạch Vũ Mộng ngồi ở trong xe ngựa, cuối cùng liếc mắt nhìn hoàng cung Minh quốc một cái, nhẹ nhàng nói một tiếng hẹn gặp lại rồi liền quay đầu lại.