Ma Y Thần Toán Tử

Chương 4: Chương 4: Án thư màu đen




Edit by HAMIstore.

=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Chợ gia cụ phía đông huyện thành không khó tìm, ta cưỡi chiếc xe đạp phượng hoàng của mình cũng chỉ mất hai mươi phút.

Cửa hàng của Ninh Hạo Vũ rất dễ tìm, từ cổng đi thẳng vào, nhà trong cùng kế bên WC chính là của hắn.

Ta dắt con xe đạp phượng hoàng của mình tiến vào, không ai chào hàng cũng chẳng ai hỏi ta muốn mua gia cụ gì, rất hiển nhiên, họ không cảm thấy ta có thể mua nổi hàng hoá nhà mình.

Đến cửa hàng của Ninh Hạo Vũ, nhìn thấy một nam nhân trung niên đang đứng mặc cả với cậu ta.

Bên cạnh hai người đặt một cái án thư màu đen tuyền, người đàn ông thỉnh thoảng vỗ lên án thư mấy cái, sau đó lại quay qua nói chuyện với Ninh Hạo Vũ.

Đại khái là muốn nói cái án thư này không đáng giá như Ninh Hạo Vũ nói.

Mặc dù Ninh Hạo Vũ lớn lên thoạt nhìn rất thư sinh, nhưng tính tình thì khá thối, vừa nghe đối phương nói vậy, cậu ta liền tỏ thái độ: “Không đáng tiền, vậy anh đến chỗ khác xem thử đi, nếu có chỗ nào bán rẻ hơn thì anh mua, nếu không có, anh quay lại đây, vẫn cái giá đó, một đồng cũng không bớt.”

Người đàn ông trung niên cũng nóng nảy, mắng Ninh Hạo Vũ hai câu không biết làm ăn, sau liền quay đầu rời đi.

Lúc hắn đi ra, Ninh Hạo Vũ cũng nhìn thấy ta, nở nụ cười chào hỏi: “Lý Sơ Nhất, đã lâu không gặp, gia gia của cậu vẫn khoẻ chứ?”

Ta dựng xe lại nói: “Gia gia tôi đi rồi.”

Ninh Hạo Vũ sửng sốt: “Vậy sao, mong cậu nén đau thương!”

Vào trong cửa hàng ta đẩy đẩy vai anh ta nói: “Nén đau thương cái gì, gia gia tôi chưa chết, là đi rồi, không biết đi đâu nữa, đúng rồi, ở đây anh có gia cụ cổ nào mới đến không, tôi muốn mua một hai món.”

Ninh Hạo Vũ hỏi ta dùng làm gì, ta nói mình chuẩn bị đóng cửa tiệm bán áo liệm, mở một gian hàng đoán mệnh, sau này ta liền dựa vào đoán mệnh sống qua ngày.

Vừa nghe ta nói vậy, Ninh Hạo Vũ liền “haha” cười lớn hai tiếng: “Chỉ bằng tiểu tử nhà cậu, được hay không đó?”

Ta liếc cậu ta mấy cái: “Cung tiền tài hôm nay của anh rất đen, nếu tôi đoán không sai, từ lúc mở cửa đến giờ còn chưa bán được gì đi?”

Ninh Hạo Vũ sờ sờ mũi: “Tiểu tử cậu đoán đúng rồi, thôi kệ, xem thử đi, hàng mới của tôi đều ở trong này, bây giờ khố phòng trống trơn, qua mấy ngày nữa tôi cũng chuẩn bị đổi công việc khác rồi.”

Ta vừa xem gia cụ vừa hỏi anh ta sao lại đổi, cửa tiệm này không phải làm ăn rất tốt sao.

Ninh Hạo Vũ nói: “Chú tôi ở trong thành mở một cửa hàng lớn hơn, kêu tôi qua giúp, tôi qua đó sẽ được nhập cổ phần, bán gia cụ cổ ở huyện thành của chúng ta không tốt, người có tiền vẫn là quá ít, trong thành càng nhiều người có tiền, hơn nữa chú tôi còn có nhiều đầu ra, dễ làm.”

Nói xong hắn hỏi tôi nhìn trúng cái gì chưa, tôi quay một vòng cũng chỉ nhìn trúng cái án thư màu đen ở cửa, chỉ chỉ nó nói: “Chính là cái đó, bao nhiêu tiền?”

Ninh Hạo Vũ nhìn nhìn nói: “Cái đó hả? Nếu cậu muốn, tôi chở bằng xe ba gác qua cho cậu miễn phí, nhưng là anh em, tôi phải nhắc nhở cậu một câu, thứ đó có chút tà, tới buổi tối luôn phát ra tiếng “cạch cạch” giống như có người cầm mộc bản gõ lên mặt bàn vậy, vô cùng quái lạ.”

“A?” Nghe Ninh Hạo Vũ nói vậy, lúc đầu ta cảm thấy có chút ý tứ, sau lại nghĩ có lẽ anh ta đang doạ ta, ta cùng gia gia làm sinh ý cho người chết nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy quỷ quái gì xuất hiện.

Thấy ta lộ vẻ mặt không tin, Ninh Hạo Vũ liền nói: “Tôi nói thật đó!”

Ta hỏi lại anh ta nếu là thật, sao vừa nãy không bán cho người đàn ông kia, Ninh Hạo Vũ cười khổ: “Người làm sinh ý, ai không muốn kiếm nhiều chút, tôi đây còn không phải thấy hắn nhìn trúng cái đó rồi sao, nên mới muốn nâng giá lên chút, đây là cách chúng tôi kinh doanh, cậu không hiểu đâu.”

Ta cười nhạo anh ta: “Tôi đúng là không hiểu cách anh làm ăn, khiến khách cũng chạy mất.”

Ninh Hạo Vũ bảo ta bớt nói nhảm, hỏi ta rốt cuộc có muốn hay không, muốn thì giao qua cho ta, không muốn thì chọn cái khác, nhưng phải trả tiền.

Về mặt tiền bạc ta là người có nguyên tắc, có thể ít được 1 phân liền ít một phân tiền, tự nhiên được Ninh Hạo Vũ tặng án thư, còn giao hàng miễn phí, lý nào lại không cần?

Vậy nên ta quả quyết vỗ mạnh đùi nói: “Muốn!”

Sau mua thêm một cái ghế cùng một cái kệ sách từ chỗ Ninh Hạo Vũ, tốn hơn 400.

Ninh Hạo Vũ cho tất cả lên xe ba gác chở qua cho ta, còn giúp ta bố trí cửa hàng một chút.

Cửa hàng của anh ta thì trực tiếp đóng lại, dù sao hắn cũng sắp đổi nghề, mấy ngày nay còn đang bận chuẩn bị.

Bố trí xong cửa tiệm, ta cùng Ninh Hạo Vũ đến quán thịt nướng gần nhà ăn xiên que uống rượu.

Tửu lượng của ta không tốt, uống ba bốn chai đã có chút váng đầu, Ninh Hạo Vũ tốt hơn, còn có thể dìu ta đi đường, nhưng lời nói cũng đã bắt đầu mất kiểm soát.

Anh ta nói án thư hôm nay tặng ta là mua từ trong nhà của một ông lão đã chết, nghe nói cái này là thứ người chết lúc còn sống thích mài mực viết chữ nhất, sau khi ông lão đó chết, cái án thư này tối nào cũng phát ra tiếng, người trong nhà chịu không nổi, mới phải nhanh chóng xử lý nó.

Lúc đó Ninh Hạo Vũ nhìn thấy nó là gỗ tùng cổ, chất gỗ tốt, không hỏi rõ tình huống đã mua lại, nhưng sau phát hiện ra sự kỳ lạ, tìm người đi nghe ngóng, hối hận cũng đã muộn.

Hơn nữa từ sau khi thu mua cái án thư này, sinh ý trong tiệm của Ninh Hạo Vũ càng ngày càng kém, có lúc mấy ngày liền đều không bán được gì, anh ta cũng từng nghĩ vứt cái án thư này đi, nhưng mỗi lần vừa có ý này, trong lòng lại cảm thấy không nỡ, dù sao cũng là mất tiền mua về a.

Ta mơ mơ hồ hồ hỏi Ninh Hạo Vũ, cái bàn đó ngày nào cũng kêu hả, anh ta nói: “Cũng không phải, có khi kêu mấy ngày liền, có khi cả nửa tháng cũng chẳng kêu tiếng nào.”

Nói mấy câu đã tới nhà ta, tối nay Ninh Hạo Vũ muốn ở lại đây, gia gia đi rồi, vừa hay cho anh ta ngủ ở phòng gia gia.

Bất quá hắn lại có chút không nguyện ý, nói không thích ngủ trong phòng người già, muốn ngủ ở phòng của ta, để ta đi phòng gia gia ngủ, Ninh Hạo Vũ là khách, còn tặng ta án thư, giúp ta không ít chuyện, vậy nên ta cũng thuận theo ý hắn.

Trong người có sẵn men rượu, hai chúng ta rất nhanh đã ngủ mất.

Đại khái đến khoảng tầm 2-3 giờ sáng, ta nghe thấy trong sân truyền đến tiếng động mơ hồ, giống tiếng mở cửa, lại giống như có người đang di chuyển đồ đạc.

“Kẽo kẹt!”

Ta xoay người ngủ tiếp, thầm nghĩ chắc là hộ thuê nào ở lầu 2 về, vì lầu hai ngoại trừ quản lý béo, còn có một hộ thuê giống như cú đêm vậy, là một nữ nhân 27-28 tuổi, lớn lên cũng được, làm việc ở KTV, bình thường còn muốn dùng thân thể trả tiền thuê phòng, nhưng đều bị ta cự tuyệt.

Lần đầu tiên của mình ta cũng không muốn tuỳ tiện giao phó như vậy.

Nhưng ngủ không đến một lát, lại một tiếng “kẽo kẹt” truyền đến, hơn nữa âm thanh còn lớn hơn vữa nãy mấy lần, rất chói tai, khiến ta nổi cả da gà.

Ta đang ngủ ngon liền hướng ra sân quát một tiếng: “Hơn nửa đêm mới về không thể nhẹ nhàng chút sao? Không biết mọi người đều ngủ rồi hả?”

Ta hét như vậy một lúc sau cũng không còn tiếng động gì nữa, nhưng lúc ta đang mơ mơ màng màng bên ngoài lại truyền đến tiếng “kẽo kẹt”, hơn nữa lần này liên tục mấy tiếng liền, ta nghe rõ ràng, không phải tiếng mở cửa, là tiếng người nào đó kéo bàn.

Ta “soạt” một tiết ngồi phắt dậy, đột nhiên nghĩ tới cái án thư để trong cửa hàng, sẽ không giống như Ninh Hạo Vũ nói chứ, thật sự là quỷ nháo?

Thông qua khe cửa sổ nhìn ra ngoài, trong sân không có thứ gì, cầu thang cũng không có nửa bóng người, bên ngoài tối om om, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra bóng dáng mơ hồ của các loại đồ vật.

Ngay lúc ta đang tập trung nhìn, một cái bóng đen “sưu” một tiếng lướt qua trước mặt, doạ ta giật nảy mình, không khỏi lùi lại mấy bước, đồng thời quát lên một tiếng: “Ai?”

Không có người trả lời, phương hướng bóng đen hình như là tới trước cửa tiệm.

Ta bật đèn trong sân, cầm đèn pin từ từ bước ra khỏi phòng, sẽ không phải là trộm chứ!

Mà lúc này Ninh Hạo Vũ cũng từ trong phòng đi ra, sau khi thấy ta liền nhỏ giọng hỏi: “Cậu cũng nghe thấy hả?”

Ta nói ta còn nhìn thấy một đạo bóng đen tiến vào trong tiệm, chỉ sợ là trộm.

Nghe ta nói vậy, Ninh Hạo Vũ liền hạ thấp thanh âm nói một câu: “Trộm? Vậy chúng ta đi bắt hắn!”

Ta dùng tay che lại đèn pin, chỉ có chút ánh sáng thông qua khe hở chiếu xuống đường, cùng Ninh Hạo Vũ đi tới mặt sau cửa tiệm.

Cửa sau là một tấm gỗ nguyên miếng, không có cửa sổ, căn bản không thể nhìn thấy tình hình bên trong, hơn nữa ta kiểm tra thì thấy khoá cửa vẫn còn nguyên, không có bất kỳ dấu vết cạy phá nào.

Ninh Hạo Vũ nói: “Sơ Nhất, cậu có phải nhầm rồi không, khoá cửa này vẫn còn rất tốt đó.”

Trong lòng ta cũng thấy kỳ quái, lẽ nào vừa nãy ta hoa mắt, hay là tên trộm đã lên tầng 2?

Lúc ta đang suy nghĩ miên man, trong cửa tiệm phát ra một tiếng “cộp”, âm thanh này rất rõ, chính là có người cầm đồ gõ vào mặt bàn.

Mặt Ninh Hạo Vũ nháy mắt trở nên tái mét, cố hết sức thấp giọng nói: “Con mẹ nó chính là thanh âm này, rợn người không?”

Ta gật gật đầu lấy chìa khoá ra, Ninh Hạo Vũ vội ngăn lại hỏi ta làm gì, ta nói: “Tiếng rõ như vậy biết có phải quỷ hay không, tôi muốn tận mắt xem thử.”

Ninh Hạo Vũ giữ chặt tay ta không buông, nhỏ giọng lo lắng hỏi: “Cậu điên rồi à? Nếu thật có quỷ thì làm sao?”

Ta nghĩ một lát, liền cắn ngón tay vẽ một vệt trên ấn đường của mình, lại vẽ một vệt lên ấn đường của Ninh Hạo Vũ.

Hắn hỏi ta làm cái gì, ta liền nói: “Ấn đường là nơi rất dễ bị tà vật xâm nhập, vậy nên những người trêu chọc ma quỷ, ấn đường đều sẽ biến đen, bây giờ tôi dùng máu dương phong bế ấn đường lại, quỷ ở chỗ nào cũng không nhập lên người chúng ta được, cũng không hại được chúng ta.”

Nói xong ta dừng một chút, nói tiếp: “Bất quá những cái này đều là gia gia dạy, tôi trước giờ chưa từng gặp quỷ, dùng được hay không thì không biết”

Ninh Hạo Vũ nghĩ một chút, nói: “Tôi cũng chưa từng gặp qua, nếu không chúng ta đi xem thử, nếu không được liền chạy, nhà cậu có nhiều người thuê phòng như vậy, không cần quá sợ hãi, đúng không?”

Thương lượng xong, hai người chúng ta mỗi người một bên mở cửa ra, cửa vừa mở, ta đánh bạo cầm đèn pin dọi vào bên trong, liền nhìn thấy cái án thư đặt ở giữa đã bị “người” xé ra một đoạn lớn!

Mà ở một bên chân án thư có một bóng đen đang ngồi xổm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.