“Không được chết! Không cho phép người chết! Người làm sao có thể bỏ lại ta một mình!” Mặc Viêm không thể tin nhìn Mặc Thanh bất động, thất thanh khóc rống lên.
Giọt lệ trong mắt ào ào tuôn ra, giống như vĩnh viễn cũng không thể ngừng.
Mặc Thanh vậy mà lại chết, hắn làm sao có thể chết a? Hắn mạnh như vậy, hoàn mỹ như vậy, trên đời này không người nào là đối thủ của hắn, thế nhưng lại bởi vì mình mà chết, thật quá buồn cười! Thực sự là buồn cười tới cực điểm!
Khoan đã! Mặc Viêm gần như đã điên loạn lại đột nhiên nghĩ đến, y cũng đã từng chết qua một lần, không phải cũng đã sống lại rồi sao.
“Thần mộ! Thần mộ ở đâu?” Mặc Viêm hốt hoảng đứng dậy, ôm chặt lấy Mặc Thanh tim đã không còn đập, cuống cuồng muốn đi tìm Thần Mộ, muốn đi cứu Mặc Thanh.
Trong đầu một mảnh cuồng loạn cứ liên tục xông về phía trước, đột nhiên bị người kéo vào trong lòng. Người kia ôm y thật chặt, chế trụ mọi sự giãy giụa của y, cuối cùng người đó không nhịn được nữa đưa tay giáng cho y một cái tát vang dội.
Trên mặt đau rát làm cho thần trí của y thanh tỉnh lại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kiêu Tử Dật và Thần Mộc, còn có chư vị đường chủ của Thiên Tuyệt cung.
Mọi người đều mang vẻ mặt khiếp sợ cùng đau đớn, lại không một ai phát ra âm thanh. Kiêu Tử Dật thấy ánh mắt y từ từ tỉnh táo lại, đè mạnh hai vai của y: “Thanh Viêm! Ngươi bình tĩnh một chút!”
“Ta làm thế nào bình tĩnh được! Mặc Thanh đã chết, ngươi bảo ta làm thế nào bình tĩnh!” Một Mặc Viêm luôn luôn thâm trầm nội liễm lúc này lại không để ý xung quanh mà rống to lên, mọi người chỉ có thể trầm mặc nhìn y.
“Tôn thượng sẽ không chết!” Kiêu Tử Dật nhịn không được nhất thời phun ra một câu lại làm cho tất cả mọi người ở đây vụt lên một tia sáng hi vọng.
Động tác của Thần Mộc so với Mặc Viêm thậm chí còn nhanh hơn, lôi kéo vạt áo Kiêu Tử Dật: “Ngươi nói cái gì?! Cung chủ sẽ không chết? Có phải là thật hay không? Có đúng hay không?”
Tư Đồ Bạch Phong là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần: “Chắc chắn là như vậy, lần đó thiếu cung chủ không phải cũng sống lại được sao, cung chủ nhất định sẽ không chết”.
Tất cả mọi người vẫn còn nhớ rõ, lần trước Mặc Thanh ôm thi thể Mặc Viêm đi tìm Thần mộ, sau khi trở về, toàn thân thiếu cung chủ không có một vết thương, giống như chưa từng chịu qua bất kỳ thương tổn nào.
Mặc Viêm nhìn khuôn mặt Mặc Thanh, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, Mặc Thanh sẽ không chết, sẽ không chết…”
“Đó là cái gì?!” Thần Mộc đột nhiên kinh ngạc kêu lên, sau đó khó tin chỉ vào Mặc Viêm.
Tất cả mọi người thuận theo nhìn sang, kỳ thực vấn đề không phải là Mặc Viêm, mà là Mặc Thanh bị y ôm trong ngực, cả người Mặc Thanh đột nhiên từ từ tan đi, càng lúc càng mờ nhạt cuối cùng là hoàn toàn biến mất.
Mặc Viêm ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Mặc Thanh ở trong lòng mình từ từ trở nên trong suốt, sau đó giống như hóa thành không khí, ở trước mặt mọi người hoàn toàn tan biến.
Trước lúc thân thể hắn tiêu thất, có một đạo ánh sáng chợt lóe lên.
Mặc Viêm giật mình nhìn đôi tay của mình, mới vừa rồi còn ôm Mặc Thanh trong lòng vậy mà bây giờ lại trống rỗng không còn một vật.
Kiêu Tử Dật thành kính hướng về phía Thần Mộ, cúi người theo phong tục của Kiêu tộc bái lạy, Thần Mộc, Tư Đồ Bạch Phong cùng mấy vị đường chủ tuy không hiểu hắn có ý gì nhưng cũng học theo dáng vẻ của hắn mà thực hiện.
Thấy Mặc Viêm đứng ngây ngốc nhìn về nơi xa kia, Kiêu Tử Dật cũng chỉ đành thở dài: “Chúng ta trở về đi, trong Thiên Tuyệt cung vẫn còn nhiều việc cần phải xử lý, tôn thượng không có việc gì đâu”.
Dù còn rất nhiều vấn đề khó hiểu, cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng Mặc Viêm vẫn lựa chọn tin tưởng Kiêu Tử Dật.
Trở về Thiên Tuyệt cung, Mặc Viêm tạm thời thay mặt Mặc Thanh xử lý mọi chuyện, Nam Trạch đã hoàn toàn nắm trong tay, Tần Xuyên và Thanh Lam cũng không khác gì mấy, hiện tại Thiên Tuyệt cung gần như đã thống nhất tam quốc, thế nhưng trong lòng Mặc Viêm vẫn hư vô.
Đã qua nhiều ngày như vậy, nếu Mặc Thanh không chết tại sao còn chưa trở về, tại sao một chút tin tức cũng không có?
Lại qua tiếp một tháng, Thiên Tuyệt cung triệt để bắt gọn Thanh Lam và Tần Xuyên. Mặc Viêm ngây ngốc ngồi trên mái nhà Thanh Hoa điện nhìn ngắm bầu trời đến xuất thần: “Toàn bộ thiên hạ đã là của người, vì sao người vẫn chưa chịu trở về?”
Đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh, Mặc Viêm quay đầu nhìn sang, hóa ra là Thần Mộc. Từ sau khi Mặc Thanh biến mất, Thần Mộc thường xuyên đến nơi này bồi y uống rượu, nghe được câu nỉ non của y liền kinh ngạc hỏi: “Tiểu Viêm không biết sao?”
“Biết cái gì?” Thần Mộc đột nhiên hỏi như vậy làm cho y khó hiểu.
“Cung chủ đã sớm đưa ra mật lệnh, toàn bộ Thiên Tuyệt cung đều thuộc về tiểu Viêm, đương nhiên bao gồm cả thiên hạ này”.
Mặc Viêm ngẩn người, y chưa từng nghĩ tới chuyện này, cũng không biết cái mật lệnh này được ra khi nào. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Y muốn biết rõ ràng Mặc Thanh đây là đang muốn làm gì chứ.
Thần Mộc ngưng mi suy nghĩ một lát: “Cung chủ không nói với ngươi sao? Ta nhớ rõ năm đó ngươi mười tuổi, cung chủ đã ra mật lệnh cho các vị đường chủ, toàn bộ Thiên Tuyệt cung sau này sẽ truyền lại cho ngươi a”.
“Bao gồm cả thiên hạ sao?” Mặc Viêm chưa bao giờ có cái loại hùng tâm tráng chí to lớn như vậy, thiên hạ đối với y mà nói chỉ là một thứ hư ảo và không thực tế mà thôi.
Thần Mộc đột nhiên bật cười: “Lúc đó chính ta cũng không thể tin được, cung chủ tâm cao khí ngạo, phí hết nhiều năm mưu tính cuối cùng lại muốn đem hết thảy giao vào tay ngươi”.
“Lúc đầu ta luôn cho rằng cung chủ đang muốn biểu đạt tình thương của cha, nhưng bây giờ ta lại đột nhiên hiểu được, ngay từ lúc bắt đầu cung chủ đối với ngươi đã bất đồng, mà có lẽ chính hắn cũng không phát hiện, hắn chưa bao giờ để tâm tới người khác nhiều như đối với ngươi vậy”.
Mặc Viêm giật mình nhìn Thần Mộc: “Việc này ta chưa bao giờ biết”.
“Ngươi đương nhiên không biết, hắn để ta dạy võ công cho ngươi, mỗi ngày đến bên cạnh ghi chép lại những sinh hoạt hằng ngày cùng sự tiến bộ của ngươi, cứ cách mấy ngày đều phải báo cáo lại cho hắn”. Mặc Viêm trừng to hai mắt, y lúc đó chỉ một lòng muốn trở nên mạnh mẽ, hằng ngày chỉ chuyên tâm luyện võ, đối với những chuyện khác chưa bao giờ phát hiện.
Thần Mộc nhìn bộ dáng ngơ ngác của Mặc Viêm tiếp tục nói: “Những việc cần xử lý trong cung đều do Thiên Tức đi làm bởi vì hắn muốn có thời gian rảnh rỗi để gặp ngươi, cho dù đôi khi rất bận rộn, hắn nhất định cũng phải đi nhìn ngươi luyện võ ở cấm địa một lúc mới thôi”.
“Không ngờ cung chủ cũng là người trì độn như vậy, vẫn luôn cho rằng sự để ý đối với ngươi là do tình phụ tử. Nhưng mỗi khi nghe ngươi nói muốn trở nên mạnh mẽ, hắn thường ngồi một mình suy nghĩ cả buổi sáng, cũng đã từng nhiều lần hỏi ta: “Viêm nhi rốt cuộc đang suy nghĩ những gì?”, bây giờ nghĩ lại, cung chủ cũng không phải giống như những gì ngươi nghĩ lúc đó”.
“Thật là như vậy sao?”Buổi tối hôm nay y đã biết quá nhiều chuyện làm cho mình khiếp sợ, y cảm thấy mình thật sự không thể tiêu hóa nổi những điều này.
Thần Mộc đưa cho Mặc Viêm một vò rượu để y bình tĩnh lại một chút: “Trước đây ta và hắn chưa từng nghĩ tới phương diện này, cho đến khi ngươi rời nhà bỏ đi, lần đầu tiên ta nhìn thấy cung chủ mang cái dáng vẻ kia”.
“Lúc chúng ta vừa bước chân vào giang hồ cũng chỉ xấp xỉ tuổi của ngươi. Một người con trai nếu không ra ngoài rèn luyện thì mãi mãi cũng không thể trưởng thành được, đạo lý cơ bản như vậy cung chủ sao lại không hiểu chứ, huống hồ võ công thiếu cung chủ lúc đó chỉ sợ cũng đã đủ xưng bá võ lâm sao có thể gặp nguy hiểm gì, nhưng cung chủ vô luận thế nào cũng phải tìm được ngươi trở về. Đây là điều thứ nhất”.
“Thứ hai, kể từ sau khi ngươi bỏ đi, cung chủ liền phân tán hết tất cả thị thiếp, lúc rảnh rỗi lại ngồi trong phòng ngươi ngẩn người, cẩn thận chạm qua những thứ ngươi từng dùng, đó không phải là điều người khác thường làm khi tưởng niệm tình lang hay sao? Thứ ba, chính là sau khi ngươi bày tỏ tâm ý, cung chủ không hề tức giận hay ghê tởm, thậm chí trong đáy còn mang theo ý mừng mà ngay chính hắn cũng không nhận ra”.
“Cho nên, ý của ngươi là…Mặc Thanh kỳ thật vẫn luôn thích ta sao?” Nghe Thần Mộc nói như vậy y nhịn không được suy đoán nói.
Thần Mộc vỗ vỗ vai y: “Ngươi cảm thấy thế nào? Cung chủ từ trước tới nay không cần người thân, cái hắn quan tâm thật sự chỉ là một người thừa kế thôi sao?”
Mặc Viêm rơi vào trầm tư, Thần Mộc cong khóe miệng cười cười, yên lặng rời đi.
Lại qua nửa tháng, chuyện tái lập lại quốc gia đã được xác định, tam quốc thống nhất, y sửa lại quốc hiệu là Thanh Viêm. Định đô ngay dưới chân núi Thiên Tuyệt cung, những cửa hàng thuộc sở hữu của Thiên Tuyệt cung vì chúc mừng sự kiện này, thương phẩm bán ra chỉ với một nửa giá, miễn thuế ba năm cho thiên hạ.
Ngôi vị hoàng đế do ai nắm giữ dân chúng không hề quan tâm, cái bọn họ quan tâm là lợi ích nhận được, Thiên Tuyệt cung đầu kỳ sở hảo*, nhất thời vừa chiếm được đế vị lại có được dân tâm.
Ngày đầu tiên Mặc Viêm đăng cơ, bộ hoàng bào này khiến y không được tự nhiên, chậm rãi đi đến đại điện ngồi lên ngọc ỷ Mặc Thanh từng ngồi qua, trên đại điện tất cả quần thần đều hướng về y, hô to vạn tuế. Trong nháy mắt đó, Mặc Viêm mới chân chính cảm nhận, cái gì gọi là cửu ngũ chí tôn, cái gì là nắm trong tay toàn bộ thiên hạ. Tất cả đều rất hoàn mỹ, chỉ ngoại trừ người kia vẫn chưa trở về.
Nhìn những khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trên đại điện, tâm Mặc Viêm lại càng thêm tưởng niệm người kia.
Từ mười năm trước Mặc Thanh đã bỏ ra rất nhiều tâm tư bố trí mọi chuyện. Hắn không chỉ xâm nhập vào nền kinh tế của tam quốc, mà đáng sợ hơn chính là hắn đã bí mật từng bước xâm nhập vào chính trị và quân lực của bọn chúng. Thiên Tuyệt cung không ngừng tìm kiếm người tài sau đó đưa bọn họ ẩn nấp khắp nơi trong tam quốc, sử dụng tất cả tài lực, trí lực cùng tinh lực không ngừng leo lên cho đến khi xâm nhập vào triều chính, nắm trong tay quyền cao chức trọng.
Vì vậy ngay thời điểm trọng yếu, Thanh Lam và Tần Xuyên lại bị chính người của mình công kích ngược trở lại. Nếu nói tới lực lượng tuyệt mật của Thiên Tuyệt cung có lẽ không ai ngờ lại chính là tướng lãnh và đại thần tay nắm trọng quyền của ba quốc gia này.
Tâm tư Mặc Thanh thâm trầm sâu kín như vậy, hắn bỏ ra cả đoạn thời gian dài để bày thiên la địa võng nhằm nắm gọn thiên hạ này, nhưng đến thời khắc cuối cùng lại không chút do dự đem toàn bộ trao vào tay y.
Tất cả các nghi thức đều kết thúc, Mặc Viêm tuyên bố quốc hiệu, truyền lệnh cho thiên hạ cùng chung vui ba ngày liền, rồi một mình ảm đạm ly khai.
Trở lại Thanh Hoa điện, y lập tức gạt bỏ long bào và vương miện trên người qua một bên, buồn bực ngồi trên giường. Chiếm được thiên hạ thì như thế nào, không có người kia ở bên, có cho y làm thần tiên y cũng không thèm.
“Ai…” Y tin tưởng người kia không chết, cũng tin tưởng lời nói của Kiêu Tử Dật rằng Mạc Thanh không phải người thường. Thế nhưng thời gian cũng đã qua rất lâu rồi, hôm nay y đã làm theo tâm nguyện của người kia tiếp nhận mọi chuyện, tại sao hắn vẫn còn chưa chịu quay trở lại? Hay là do y làm chưa tốt? Mặc Viêm nằm trên giường, lấy tay che lại hai mắt, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Một hơi thở lành lạnh nhẹ nhàng phả lên môi y, y nhất thời cứng người, động cũng không dám động. Đối phương nhẹ nhàng gạt bàn tay đang che mắt của y ra, thế nhưng y lại nhắm chặt hai mắt không dám mở ra.
“Viêm nhi không dám nhìn ta sao?” Đối phương than nhẹ bên tai y.
Thanh âm này…rất giống của hắn nhưng cũng không quá giống, rốt cuộc có phải là hắn hay không! Mặc Viêm không dám xác định, nếu như mở mắt ra không phải là hắn thì chỉ càng thêm khổ sở, thế nhưng…
Y vẫn nhịn không được mà mở mắt ra, không nghĩ tới vừa nhìn thấy hắn, thân thể Mặc Viêm lại càng cứng ngắc lợi hại.
Cả người Mặc Thanh tản ra ánh sáng rực rỡ như hàn nguyệt, gương mặt vốn đã phong hoa tuyệt đại lúc này lại càng làm cho người khác không dám ngước nhìn, mái tóc dài đen bóng như thác chảy xuống bàn chân, da thịt oánh bạch(giống như trong suốt ý!><)như hòa làm một với ánh sáng xung quanh người hắn, hắn đây là…
“Người…” Mặc Viêm cảm thấy bản thân mất đi khả năng ngôn ngữ, không biết phải nói cái gì, y hoàn toàn bị chấn động rồi.
Mặc Thanh cau mày dựa sát vào người y: “Đừng sợ ta” Hắn tiến tới hôn lên khóe mắt Mặc Viêm, nhẹ vỗ về gò má của y: “Viêm nhi, mặc kệ phụ thân biến thành bộ dáng gì, phụ thân vẫn yêu nhất là Viêm nhi…”
Cảm thấy trong lời nói Mặc Thanh cẩn cẩn dực dực(thận trọng), Mặc Viêm có chút đau lòng: “Ta không sợ”.
Y làm sao có thể sợ chứ, y chỉ là có chút bất ngờ cùng kinh ngạc mà thôi, tuy rằng Kiêu Tử Dật đã từng nói qua, nhưng nghe nói là một chuyện mà chân chính nhìn thấy lại là một chuyện, huống chi y còn là người mang linh hồn của thế kỷ hai mươi mốt, làm sao có thể dễ dàng tiếp thu mấy chuyện quỷ thần này chứ.
Trên đời này thật sự có Thần tồn tại, hơn nữa lại chính là người nam nhân mang vẻ mặt ôn nhu trước mắt y nha, đã vậy còn là Thần sáng lập ra thế giới này, nói như vậy Thần mộ kia chẳng qua là nơi cất giữ thân thể thực của hắn đi.
“Người thật sự là Thần?” Lời vừa ra khỏi miệng Mặc Viêm mới phát hiện có bao nhiêu ngu ngốc.
Khóe môi Mặc Thanh cong lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi y: “Đúng thì như thế nào? Ta vĩnh viễn đều là Mặc Thanh của Viêm nhi”.
Đúng vậy, Mặc Viêm thả lỏng người, coi như hắn có là thần thì như thế nào, chỉ cần y yêu Mặc Thanh và Mặc Thanh cũng yêu y là đủ rồi.
Y rốt cuộc an tâm vươn tay ôm lấy Mặc Thanh: “Thanh, ta rất nhớ người”.
“Ta cũng vậy…” Mặc Thanh không ngừng hôn Mặc Viêm, sau đó lại càng ngày càng đi xuống, chờ tới lúc Mặc Viêm phát hiện có gì không đúng thì vạt áo đã bị mở rộng, môi lưỡi người kia đã quanh quẩn tại bộ vị nhạy cảm của y, muốn đẩy hắn ra thì đã không còn chút khí lực nào.
Y vừa ngượng ngùng, vừa tức giận mắng: “Người không phải là Thần sao, thế nào lại có thể động dục tùy tiện như vậy chứ?!”
Mặc Thanh đem vật cương cứng nóng như lửa để ngay trước tiểu huyệt mẫn cảm, nhãn thần ảm đảm nói với y: “Cho dù là Thần cũng có tình dục a, huống chi đã lâu như vậy phụ thân còn chưa được chạm vào Viêm nhi đâu”.
Mặc Viêm còn muốn chống cự, vừa hé miệng liền bị Mặc Thanh chặn lại, sau đó không chút kiêng kỵ đem đầu lưỡi của mình cuốn lấy lưỡi của y cùng nhau dây dưa, hoàn toàn đem dục vọng của y khơi dậy.
“Viêm nhi, hôm này là ngày ngươi đăng cơ thiên tử, cũng là đêm động phòng của chúng ta a”.
“Người…ngô…ngô…”
Chính văn hoàn.