Lúc ấy là dịp tháng hai, từ xa nhìn lại chỉ thấy Hạnh Hoa thôn phủ trùm
một màu trắng xóa. Là màu trắng của hoa hạnh nở khắp nơi, cũng là màu
trắng của tiền giấy khăn tang. Đầu xuân vạn vật sinh sôi nhưng khắp thôn sao mà tiêu điều, hoang vắng.
Những ngày qua dịch bệnh hoành
hành, khiến trong thôn không ít người đã mất. Hết cảnh trẻ nhỏ mô côi
rồi lại đến cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Từ ngoài nhìn vào chỉ
thấy một bầu không khí bi thương ảm đạm bao trùm cả cái thôn nhỏ bé này.
Cuối bãi tha ma của thôn có hai nấm mồ mới đắp nằm cạnh nhau, bên trên chúng dựng hai tấm bia. Một tấm khắc “Phụ thân Vương Dũng chi mộ”, tấm kia
thì khắc “Mẫu thân Mạc Tiểu Uyển chi mộ”. Đó chính là mộ của cha mẹ
Vương Mặc. Còn Vương Mặc lúc này thì đang quỳ gối trước hai nấm mồ đó,
đầu gục xuống đất. Hai gò má của nó gầy hốc lại, tóc tai bù xù, quần áo
lấm lem. Đã ba ngày rồi nó vẫn quỳ ở đó, nước mắt có lẽ đã kiệt khô.
Bỗng từ xa có một cô bé xinh xắn bước lại, trên tay nó mang theo một âu cơm. Cô bé ấy chính là Tiểu Vũ, đứa nhỏ sống cùng với Đổng lão, mấy hôm nay
nó đều đem đồ ăn đến cho Vương Mặc. Có điều trong ba ngày này Vương Mặc
chưa hề ăn một hạt cơm, nó chỉ quỳ ở đó và gục đầu khóc lóc.
Tiểu Vũ bước đến bên cạnh vỗ vai an ủi Vương Mặc: “Thôi! Ngươi đừng đau buồn nữa, ngươi quỳ ở đây đã ba ngày rồi, cha mẹ ngươi cũng đâu thể sống
lại.”
Vương Mặc vẫn quỳ gục ở đó, im lặng không nói một lời. Tiểu Vũ thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời cao xanh thăm thẳm. Nó định nói với Vương Mặc điều gì thì bỗng hét toáng lên, cả người ngã ngửa ra đằng sau. Vương Mặc bấy giờ mới ngẩng đầu lên, thần tình cũng tỏ ra kinh
nghi bất định. Nguyên lai ở cách đó tầm ba mươi trượng có một cái bóng
áo đỏ đang lửng lơ giữa không trung. Nhìn kỹ mới thấy cái bóng áo đỏ ấy
là một chàng thanh niên trẻ tuổi. Y đang chắp tay sau lưng, cặp mắt nhìn về phía hai người Vương Mặc, sau một lát lại nhìn về phía Hạnh Hoa
thôn. Cuối cùng y nhíu đôi mày lại, rồi hạ mình đến trước mặt Vương Mặc. Trái tim Vương Mặc lúc này đập thình thịch, vừa có sợ hãi lại vừa có
kích động. Nó run giọng hỏi: “Huynh…huynh có phải tiên nhân không?”
Thanh niên nhìn Vương Mặc, đáp lại bằng giọng hiền từ: “Ta họ Tô tên Huyết,
ngươi cứ gọi ta ba tiếng Tô đại ca là được. Còn hai chữ tiên nhân thì ta không dám nhận, bất quá với chút tu vi này của ta hẳn là có thể giúp đỡ người dân trong thôn này của ngươi.”
Vương Mặc mừng rỡ hỏi: “Vậy huynh có thể cứu cha mẹ đệ sống lại được hay không?”
Thanh niên lắc đầu thở dài nói: “Không thể! Cha mẹ ngươi đã chết, đừng nói là ta, cho dù thần tiên đến đây cũng cứu không nổi nữa. Sinh tử do trời
định, có trách thì trách ta đến muộn mà thôi.”
Cả người Vương Mặc đờ ra, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào…không thể nào.”
Tiểu Vũ thấy thế chạy lại lay lay người nó: “Vương Mặc, ngươi tỉnh táo lại đi.”
Thanh niên cũng không đành lòng nhìn cậu bé như vậy, bèn nói: “Ta tuy không
cứu được cha mẹ ngươi sống lại, nhưng vẫn có thể cứu cả thôn thoát khỏi
dịch bệnh này. Đi theo ta.”
Nói rồi y hất tay lên, nơi đây bất
chợt nổi gió, cuốn Vương Mặc và Tiểu Vũ bay về trong thôn. Thôn dân nhìn thấy cảnh tượng ấy thì thi nhau há hốc mồm, có người còn quỳ xuống bái
lạy. Thanh niên Tô Huyết đáp xuống, nhìn toàn cảnh Hạnh Hoa thôn điêu
tàn, không khỏi cảm thán một hồi. Sau đó y mới quay sang đám thôn dân
còn đang kinh ngạc trố mắt ra đó, rồi nhẹ nhàng nói: “Tại hạ là Tô
Huyết, môn hạ đệ tử của Trường Thanh Các. Hiện nay ta đang đi khắp nơi
khắc phục hậu hoạn của đám tà tu Huyền Khâm Tông. Dịch bệnh trong thôn
ta đã thấy, hẳn nguyên do tới từ đám tà tu này, hôm tới ta sẽ điều tra
ra ngọn nguồn. Còn hiện tại quan trọng nhất là chữa khỏi quái bệnh cho
mọi người. Không biết thôn hiện nay có bao nhiêu người mắc bệnh?”
Thôn dân nghe thế đều vô cùng mừng rỡ, tuy họ không biết Trường Thanh Các là gì nhưng người kia nhìn qua rất thần thông quảng đại, xem ra có khả
năng cao chữa được quái bệnh cho người thân của họ. Thôn dân bình thường không hiểu nhưng Đổng lão lại hiểu Trường Thanh Các là gì, đó chính là
đệ nhất tu tiên môn phái của Nhân tộc. Cho dù là thời kỳ toàn thịnh thì
Đổng lão cũng chỉ ngang tầm hàng đệ tử tầm thấp nhất của Trường Thanh
Các mà thôi. Cho nên đối với Trường Thanh Các thì Đổng lão luôn tỏ ra vô cùng sùng kính, huống hồ vị thanh niên trước mắt này lại là người mấu
chốt chữa bệnh giúp thôn dân. Cho nên Đổng lão mới bước ra từ trong đám
đông, cúi người cung kính nói: “Bẩm đại nhân, trong thôn tổng cộng bốn
mươi sáu người mắc bệnh, trong đó có mười hai người đã chết, hiện còn ba mươi tư người còn đang được chăm sóc.”
Tô Huyết nhíu mày, không
tưởng được số người chết và mắc bệnh lại nhiều đến thế, xem ra bản thân
mình đã đến quá muộn. Cuối cùng y mới thở ra một hơi rồi nói: “Dẫn ta đi từng nhà một, bắt đầu từ người có tình trạng yếu nhất.”
Đổng lão gật đầu rồi dẫn Tô Huyết tiến vào một ngôi nhà tranh nho nhỏ, đó chính
là nhà của Lý Hạc. Hương thân phụ lão trong thôn rối rít theo sau, muốn
tận mắt thấy người thanh niên thâm bất khả trắc này có thần thông ra
sao. Chỉ thấy thanh niên Tô Huyết bước vào trong nhà, đến bên giường nằm của Lý Hạc. Lý Hạc lúc này chỉ còn đang thoi thóp, sinh cơ trên người
vô cùng yếu ớt. Tô Huyết bắt lấy cánh tay của hắn, rồi truyền vào trong
người Lý Hạc một cỗ lực lượng nhu hòa. Lực lượng nhu hòa ấy nhanh chóng
tản ra toàn thân hắn, khai thông toàn bộ những chỗ tắc nghẽn trong kinh
mạch của hắn. Sắc mặt Lý Hạc dần dần hồng nhuận hơn, cảm giác sinh cơ
của bản thân như đang trở lại. Lát sau, Lý Hạc tỉnh lại, nhìn thấy Tô
Huyết ngồi bên giường, đằng sau là hương thân phụ lão chen chúc nhau
quan sát. Lại nghe Tô Huyết nói: “Bệnh của huynh đài đã được ta chữa
khỏi, nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe lại. Hiện giờ không còn đáng lo ngại nữa.”
Lý Hạc nghe thế thì mừng rỡ, cảm kích nói: “Đa tạ huynh đệ cứu giúp, ơn này Lý mỗ suốt đời không quên.”
Đổng lão bên cạnh nghe vậy thì nhắc nhỏ với Lý Hạc: “Không được xưng hô lung tung, vị này là tiên nhân đó.”
Lý Hạc nghe thế vô cùng kinh hãi, vội xuống giường rối rít quỳ lạy: “Đa tạ đại nhân cứu mệnh, đa tạ đại nhân cứu mệnh.”
Tô Huyết mỉm cười, phất tay nói: “Đại nhân cái gì, cứ xưng hô theo tuổi tác là được rồi.”
Xong chàng quay sang nói với Đổng lão: “Lão dẫn ta tới nhà tiếp theo đi.”
Đổng lão gật đầu rồi dẫn Tô Huyết tới nhà người bệnh tiếp theo. Hương thân
phụ lão nghe tin Lý Hạc đã khỏi bệnh thì vô cùng mừng rỡ, niềm nở dẫn
đường cho Tô Huyết. Cứ thế trôi qua một ngày, cuối cùng tất cả những
người ngã bệnh trong thôn đều đã được chữa khỏi. Mọi người ai nấy đều tỏ ra phấn khởi, xem ra lần này đúng là trọng họa có phúc, nếu không sẽ
không biết dịch bệnh gây ra hậu quả tới nhường nào.
Sáng hôm sau, Tô Huyết đến bên một gốc cây hạnh già giữa thôn rồi nhờ Đổng lão tập
trung tất cả người dân trong thôn lại đó. Sau khi thôn dân đã tề tụ đầy
đủ bên gốc hạnh già, Tô Huyết mới nói: “Tuy tại hạ đã chữa khỏi cho
những người ngã bệnh nhưng tất cả thôn dân ở đây hẳn đều có bệnh ngầm
trong người. Ta muốn kiếm tra cho mọi người, đề phòng sau khi ta rời đi
thì dịch bệnh lại phát tác.”
Mọi người nghe phải lời ấy đều tái
mặt, không ngờ được trong người mình lại mang bệnh ngầm. May thay giờ
đây có vị “tiên nhân” thần thông này hàng lâm, mới có thể liếc mắt nhìn
ra hư thực. Đổng lão cũng toát mồ hôi, cuối cùng mạnh dạn bước lên một
bước cho Tô Huyết xem bệnh. Tô Huyết bắt lấy tay Đổng lão, đang muốn
quan sát bệnh trạng thì y bỗng ồ lên một tiếng, nhìn Đổng lão với ánh
mắt đầy thâm thúy. Sau đó y mới truyền vào một chút lực lượng nhu hòa
vào người Đổng lão, rồi nói: “Bệnh ngầm của lão đã được ta chữa. Người
tiếp theo?”
Thấy Đổng lão đã được trị bệnh, người dân rối ít xếp
hàng chờ đến lượt. Cho đến tận chiều, người cần trị bệnh mới hết, chỉ
còn duy nhất một đứa trẻ là Vương Mặc. Tô Huyết nhìn Vương Mặc nói:
“Tiểu đệ đệ, ngươi không muốn xem bệnh à.”
Vương Mặc mấy ngày nay luôn nghĩ về cái chết của cha mẹ, cũng chẳng buồn theo mọi người xếp
hàng chờ xem bệnh. Nay nghe Tô Huyết nói vậy thì giật mình, nghĩ lại
quái bệnh đáng sợ đó, nó cũng không muốn bản thân mắc phải một chút nào. Cho nên nó dạ dạ đôi câu rồi chìa tay ra cho Tô Huyết xem bệnh. Tô
Huyết bắt lấy bàn tay bé nhỏ của nó, sau một hồi xem xét bỗng giật mình
thốt lên: “Không thể nào! Sao trong người ngươi không có bệnh ngầm!”
Vương Mặc cùng mọi người xung quanh cũng đều kinh hãi, rõ ràng ai ai trong
thôn cũng có bệnh ngầm nhưng Vương Mặc thì lại không có. Tô Huyết tra
xét thêm một lần, nhưng lần này y lại tỏ ra càng kinh hãi hơn, run giọng nói với Vương Mặc: “Tám…tám linh mạch. Trong truyền thuyết…tám linh
mạch. Không ngờ lại là ngươi.”
Mọi người đều ngẩn ngơ, nghe không hiểu tám linh mạch là cái gì. Vương Mặc dù nghe quen quen nhưng nhất
thời cũng chẳng nhớ tám linh mạch là cái gì. Có điều Đổng lão nghe ba
tiếng “tám linh mạch” thì cực kỳ rung động. Lão từng biết, con người có
thập nhị chính kinh, bát mạch kỳ kinh. Trong đó, chính kinh của mỗi
người đều gần như không có mấy đặc biệt, nhưng kỳ kinh thì hoàn toàn
khác. Trong vạn người thì có khả năng có một người mang linh kỳ kinh,
hay còn gọi là linh mạch. Nhờ linh mạch này mà người đó có thể tu tiên
luyện đạo, bước lên con đường trường sinh. Linh mạch càng nhiều, tư chất tu luyện càng tốt, bước lên tiên đạo càng dễ dàng hơn. Tiêu chuẩn thấp
nhất để tu tiên là một linh mạch, mà cao nhất chính là tám linh mạch.
Năm xưa Đổng lão tu tiên cũng chỉ có ba linh mạch mà thôi, tư nhất như
vậy đã là khá tốt rồi, lão chưa nghe ai trên đời mang tám linh mạch cả.
Đừng nói là Đổng lão, đến như Tô Huyết cũng chưa hề nghe ai trên đời
thân mang tám linh mạch cả. Dù Trường Thanh Các của y là đệ nhất tu tiên môn phái trên khối đại lục này thì trong lịch sử mới có bốn vị thân
mang bảy linh mạch mà thôi. Bốn vị đó ngày cũng đều trở thành cấp bậc
chí tôn của tu tiên giới, mang thọ mệnh dài đến ngàn năm. Bản thân hắn
chính là đệ tử thiên tư cao nhất thế hệ này của Trường Thanh mà cũng chỉ có sáu linh mạch mà thôi. Có thể thấy người có tám linh mạch hiếm hoi
và yêu nghiệt đến mức nào. Tô Huyết tuy lúc đầu kinh hãi, nhưng sau đó
thì cười lên ha hả, y nhìn Vương Mặc như nhìn một bảo bối, rồi hỏi:
“Tiểu đệ đệ, ngươi có muốn theo ca ca đi tu tiên không?”
Vương Mặc
nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, nhưng rồi nghi hoặc nói: “Nhưng sao trước
kia Đổng lão từng nói đệ không có tư chất tu tiên!”
Tô Huyết ngạc nhiên, quay ra nhìn Đổng lão. Đổng lão bối rối không biết phải làm sao, lại nghe Tô Huyết nói: “Ta nói ngươi có là ngươi có. Không những có tư
chất mà lại là tư chất vô cùng tốt, tốt hơn nhiều so với ta. Chưa biết
chừng chẳng bao lâu sau đạo pháp của ngươi đã vượt qua ta rồi.”
Vương Mặc nghe vậy vô cùng cao hứng, hỏi Tô Huyết: “Vậy nếu tu được đạo pháp cao hơn huynh thì có cứu được cha mẹ đệ không?”
Tô Huyết thở dài, lắc đầu đáp: “Ta đã nói rồi, thần tiên cũng cứu không được cha mẹ ngươi.”
Vương Mặc nghe vậy thì rất ủ rũ, Tô Huyết lại nói tiếp: “Con người sống là
phải hướng tới tương lai. Tu tiên có thể giúp ngươi trường sinh, không
phải chết sớm như cha mẹ ngươi. Ngươi đã thấy rồi đấy, chết chóc rất
đáng sợ. Ta cũng như ngươi, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sau này mới may mắn
bước lên con đường tu đạo. Ta không muốn chết sớm như cha mẹ ta, ngươi
chắc cũng như vậy phải không?”
Vương Mặc gật đầu, đúng là nó
không muốn phải chết sớm. Hơn nữa nhìn thấy Tô Huyết tới thôn chữa bệnh, nó vô cùng hâm mộ. Nếu có đạo pháp như Tô Huyết, nhất định nó cũng làm
như vậy, cho nên nó rất chờ mong được tu tiên. Nó nhìn Tô Huyết rồi
nghiêm nghị nói: “Đệ muốn tu tiên để có được đạo pháp như huynh…không,
phải cao hơn huynh. Nếu huynh chấp thuận thì còn gì bằng.”
Tô Huyết nghe vậy thì cười to, vỗ vỗ bả vai Vương Mặc nói: “Tốt, rất tốt! Bất quá trước khi đi ta còn cần xử lý chút chuyện.”
Sau đó hắn nhìn hương thân phụ lão trong thôn, nói: “Lần này dịch bệnh
hoành hành, ta cũng muốn giải thích nguyên do cho mọi người. Cách đây
hơn hai vạn dặm về phương Bắc có một tiểu phái tên là Huyền Khâm Tông.
Tông chủ của môn phái này cấu kết với một số tán tu tà đạo làm việc xấu, tu luyện nhiều thuật pháp tà ác, làm nhiễm độc cả vạn dặm xung quanh.
Việc đó khiến bá tánh lầm than, biết bao người bị liên lụy mà chết. Cho
nên Trường Thanh Các đã diệt trừ Huyền Khâm Tông này. Có điều tuy Huyền
Khâm Tông đã trừ, nhưng độc khí do đám tà tu đó tu luyện đã nhiễm xuống
dòng nước ngầm, gây ảnh hưởng nặng nề tới những vùng xung quanh. Người
dân quanh mấy vạn dặm đều nhiễm bệnh dịch độc. Tuy độc này chả là gì với tu tiên giả, nhưng với người thường thì chỉ cần nhiễm một chút cũng đủ
chết người rồi. May mà thôn này nằm ngoài hai vạn dặm, nhiễm độc chỉ có
chút xíu, nếu không đợi khi ta đến thì thôn này đã bị xóa sổ rồi.”
Mọi người nghe thế đều cực kỳ kinh hãi, mồ hôi thẫm ướt lưng, lúc này họ
mới biết bản thân đã dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan. Tô Huyết cũng không
để ý mà nói tiếp: “Tuy bệnh đã được ta chữa khỏi nhưng nguồn nước ở đây
vẫn bị nhiễm độc. Ta vẫn phải xử lý nó, tránh cho việc sau khi ta đi thì dịch bệnh lại tiếp diễn.”
Mọi người nghe vậy thì đều đồng loạt quỳ xuống vái lạy: “Đa tạ đại nhân cứu giúp.”
Tô Huyết phất tay cười nói: “Không có gì, chuyện nhỏ thôi!”
Nói rồi y bay đi, dừng lại ở cuối thôn rồi như bấm pháp quyết gì đó. Qua cả buổi y chỉ đi vòng quanh thôn, cách một đoạn lại dừng chân bấm pháp
quyết. Đến chiều tối thì y mới quay lại nói với các hương thân phụ lão:
“Ta đã bày một trận pháp thanh lọc độc khí cho cả thôn. Từ nay trong
thôn sẽ không còn dịch bệnh này nữa. Mọi người cứ yên tâm làm việc
thôi.”
Cả thôn mừng rỡ, lại bái lạy lần nữa, có người còn thịt
lợn gà ra dâng tặng Tô Huyết. Đêm đấy cả Hạnh Hoa thôn liên hoan tưng
bừng, nam thanh nữ tú ai nấy đều ca múa rộn ràng. Cả thôn làng tiêu điều hôm trước sau một hôm đều đã khôi phục sinh khí vốn có của nó. Vương
Mặc cũng hòa nhịp chung vui cùng mọi người. Tuy nó vẫn đau buồn về cái
chết của cha mẹ nhưng dù sao hiện giờ cả thôn đã được cứu. Vả lại ngày
mai nó sẽ được theo chân Tô Huyết đi tu tiên, ước vọng ngày nào của nó
sắp thành sự thực cho nên nó rất hưng phấn. Đang trong tiệc vui, Đổng
lão bỗng gọi Vương Mặc vào một chỗ vắng. Rồi lão lấy ra một quyển sách
cũ nát đưa cho Vương Mặc, nói nhỏ: “Đây là một quyển sách cổ ta nhặt
được hồi nhỏ, là một bí pháp cực kỳ lợi hại. Tuy nó chưa chắc đã là gì
so với đạo pháp ở Trường Thanh Các nhưng nó cũng có cái đặc trưng riêng. Ta nay đã không cần dùng nó nữa, ngươi cứ cầm lấy mà tu luyện. Tuy
nhiên nhớ giữ bí mật về nó, đừng cho ai biết bí pháp này kể cả thanh
niên Tô Huyết kia biết. Rõ chưa?”
Vương Mặc nhận lấy cuốn sách cũ nát, gật đầu nói với Đổng lão: “Con rõ rồi thưa người!”
Đổng lão mỉm cười, xoa đầu đứa trẻ nói: “Nhớ đó! Dù tu tiên rồi thì đừng
quên Hạnh Hoa thôn này. Ta và hương thân phụ lão nơi đây vẫn luôn đón
chờ người.”
Vương Mặc vâng dạ một tiếng: “Con sẽ không quên đâu!”
Đổng lão gật đầu, nhìn Vương Mặc với ánh mắt đầy nhu hòa. Sau đó cùng Vương Mặc hòa mình vào lễ tiệc tưng bừng của thôn dân.
Sáng hôm sau, dưới gốc hoa hạnh già giữa thôn, các hương thân phụ lão đều tụ tập. Vương Mặc thì theo sau Tô Huyết, trên mặt có đôi chút căng thẳng.
Đổng lão bước ra vỗ vai nó, nói: “Bảo trọng nhé con!”
Vương Mặc cũng cúi người chào Đổng lão cùng mọi người: “Chào mọi người. Mặc nhi phải đi rồi, mọi người nhớ bảo trọng nhé!”
Tô Huyết gật đầu rồi nói: “Đi thôi!”
Nói xong y phất tay, một cơn gió nhẹ nổi lên thổi Vương Mặc bay lên không
trung, rồi bản thân y cũng bay theo. Để lại đám hương thân phụ lão phía
sau ngước trông với ánh mắt đầy hâm mộ. Tiểu Vũ cũng nhìn lên cao, thấy
thân ảnh của Vương Mặc phiêu phù trong gió, sau đó càng đi càng xa, cuối cùng biến mất trong bầu trời xanh thẳm.
Vậy là:
Tiên nhân tới Hạnh Hoa
Chữa bệnh cho nhà nhà
Hương thân cùng phụ lão
Tiễn trẻ nhỏ đi xa.