người dịch: anhdunghcdc
nguồn: bachngocsach
***
Đêm. Bầu trời không trăng không sao.
Ở thời đại này, vừa qua khỏi giờ Dậu là mọi nhà đã đóng cửa.
Không gian yên tĩnh của đêm nay mơ hồ mang theo sát ý ẩn giấu.
Giờ Hợi (khoảng 9h-11h tối).
Trên tường thành phía tây, binh lính giữ thành mệt mỏi muốn ngủ, không phát hiện một bóng đen đang từ phía sau lướt đến gần.
“Xoẹt!”
Một tia sáng lạnh lẽo lướt qua cổ mấy người này, thân hình họ theo nhau ngã lăn ra đất. Máu tuôn xối xả.
“Ai?”
Cuối cùng cũng có người phát hiện ra nhưng chưa kịp phản ứng đã dính một quyền vào giữa ngực. Người ta tay như mãnh hổ hạ sơn, quyền kình bạo liệt phá tan giáp ngoài khiến xương khớp gãy vụn. Tên lính dính quyền bay ngược về sau mấy mét.
Bầu không gian yên tĩnh bị phá tan. Một đám người như lang như sói nhanh chóng phá vỡ hàng phòng ngự trông giữ cửa thành.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, khiến binh lính trông thành không kịp truyền tin báo động.
“Mở cửa thành!”
“Vâng.”
Cửa thành từ từ mở ra trong tiếng kẽo kẹt. Ánh sáng leo lét hắt xuống, rọi vào thân thể hơn mười người mặc áo đen, che mặt chia nhau đứng ở các ngõ ngách gần cửa thành.
Dẫn đầu là một người khôi ngô cao lớn, thân thể cường tráng, ánh mắt lạnh lẽo. Khuôn mặt bị che gần hết vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Người này chính là đường chủ Chung Sơn của Hắc Hổ Đường.
“Báo cho bọn họ, có thể tiến lên rồi.” Dưới lớp mặt nạ, Chung Sơn quay lại ra lệnh cho một người đứng sau lưng hắn.
“Vâng.” Tên thủ hạ đáp.
Hắn hé miệng làm hiệu bằng những tiếng gáy truyền vào bóng tối phía xa xa.
“Cộc cộc...”
Không bao lâu sau, tiếng vó ngựa nho nhỏ từ xa truyền tới ngày một rõ hơn. Trong số đó có một con tuấn mã màu trắng di chuyển nhanh nhất.
“Xùy!”
Trên lưng ngựa, người điều khiển khẽ kéo dây cương. Chiến mã tiến lại gần trước mặt Chung Sơn thì dừng lại.
Người cưỡi ngựa có dáng thon dài, dưới hông có đeo một dây xích, tướng mạo tuấn lãng. Trên mặt hắn có một vết sẹo do đao chém để lại. Hắn cúi đầu, nhe răng cười.
“Chung đường chủ quả nhiên là người giữ lời.”
“Khoái Mã Lý Tùng.” Chung Sơn nhìn người vừa tới không nhịn được, khẽ nhíu mày.
“Sao lại là ngươi, tên họ Lôi kia không đến?”
“Đại ca không yên tâm về ngươi.” Khoái Mã Lý Tùng đáp không hề khách khí. “Thủ đoạn trước đây của Chung Đường chủ mọi người đều rõ, thật khiến người ta không an lòng. Để đề phòng rơi vào cạm bẫy, lần này là ta mang các huynh đệ tới.”
“Hừ!” Chung Sơn hừ lạnh. “Chỉ bằng vào ngươi sao? Hỗn Nguyên Thiết Thủ Sử Tiêu của phái Tứ Phương, Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn của nha môn đều là cao thủ Hậu Thiên, ngươi có thể đối phó được?”
“Ha ha...”, Khoái Mã Lý Tùng cười lớn.
“Sử Tiêu đã có các ngươi đối phó, còn tên Lăng Vạn không phiền Chung đường chủ phải bận tâm. Lần này ta còn mang theo Độc Lang tới.”
“Độc Lang phỉ?” Dưới lớp mặt nạ, Chung Sơn biến sắc, thân thể căng lên theo luồng sát khí. “Các ngươi bán đứng ta!”
“Đừng kích động.” Khoái Mã Lý Tùng nhẹ lắc đầu. “Nơi đây không có ai biết về nội tình của Độc Lang phỉ, chỉ biết là chúng ta có thủ đoạn để mở cửa thành. Mặt khác...”
Hắn cúi đầu cười một tiếng rồi nói tiếp. “Lần này đại ca và Độc Lang nói chuyện vui vẻ thuận lợi, không biết chừng sau này còn là người một nhà.”
“Có chuyện đó?” Hai mắt Chung Sơn co rút lại, trong lòng càng thấy không yên.
Bạch Mã phỉ, Độc Lang đạo là hai nhóm đạo phỉ ngoài thành, bình thường vẫn đối chọi gay gắt, thủy hỏa bất dung.
Nếu có thể hòa hợp làm một...
Dù Hắc Hổ Đường có diệt xong phái Tứ Phương, sợ là vẫn còn đám đạo phỉ này chờ sẵn.
“Phần phật...”
Hai người vừa nói chuyện, trong bóng tối xung quanh dần xuất hiện hai ba trăm người. Mỗi người trong bọn này đều mang đao kiếm trong tay, khuôn mặt dữ tợn, tinh thần đã sẵn sàng xung trận.
Nhất là người đi đầu, tay cầm Lang Nha Bổng, tóc dài bay tán loạn, khí thế cực dọa người.
Người này chính là Độc Lang, một võ giả Hậu Thiên!
Hiện giờ Chung Sơn phát hiện ra thì đã không còn đường lùi nữa.
“Vào thành!”
Một tiếng quát lớn vang lên, rất nhiều tên tội phạm, đạo phỉ đã theo nhau xông vào trong thành.
Khoái Mã Lý Tùng ngửa mặt lên trời gào to. “Nha môn, Bạch gia tích trữ rất nhiều kim ngân, Mễ gia và Điền gia là nơi tập trung rất nhiều lượng thực vải vóc,... Những nơi này không thể bỏ qua!”
“Còn có Liễu gia.” Nhị đương gia Thiết Lang của Độc Lang Phỉ lộ khuôn mặt giữ tợn. “Cách đây ít ngày, đội hái thuốc của nhà này làm chúng ta tổn thất không ít. Lần này nhất định phải bắt chúng trả giá đắt.”
“Không sai.” Một người thân cao chừng hai mét nhếch miệng cười to.
“Phi đao của họ Trương kia vừa vặn bị Nhị ca khắc chế. Ta thật muốn xem bọn chúng sẽ giở trò gì.”
“Các vị.” Chung Sơn lộ ánh mắt âm trầm nói. “Hôm nay Vọng Giang Lâu có mở tiệc rượu ăn uống, lúc này đoán chừng vẫn còn chưa kết thúc, rất nhiều người quan trọng đều ở đó.”
“Vọng Giang Lâu có phải nơi có rất nhiều mỹ nhân, rượu ngon?” Rất nhiều tên đạo phỉ nghe thấy hai mắt đã sáng rực lên.
“Đi!”
“Hôm nay phải xem qua một chút mới được.”
Nhiều tiếng cười điên dại cất lên, ở phía trước đã có tên đá văng cửa trước của mấy hộ gia đình, hung hăng tiến vào.
“Thế gian phồn hoa, lão tử đến rồi đây!”
“Ầm!”
“Giết!”
Không bao lâu sau, tiếng phụ nữ cầu xin tha mạng, tiếng nam nhân gào lên thảm thiết, tiếng đồ vật vỡ vụn xen lẫn tiếng cười cuồng tiếu của đám đạo phỉ.
Lửa lớn bắt đầu bốc lên rồi lan ra khắp nơi.
Từ xa nhìn lại, bắt đầu từ phía Tây thành, rất nhiều đạo phỉ điên cuồng xông đến. Đi qua nơi nào chúng đều cướp bóc, đốt giết không tha để lại sau lưng một mảnh phế tích.
Hỗn loạn cũng theo đó lan nhanh như gió ra khắp nơi.
“Ầm ầm...”
Tại Mễ gia, Khoái Mã Lý Tùng cầm xiềng xích trong tay, một kích đã đánh nát cửa lớn rồi phòng vọt vào trong. Trước mắt hắn, không ai đỡ nổi một hiệp.
Điền gia.
Mấy chục tên tội phạm xông vào, đại khai sát giới. Máu tươi nhanh chóng thấm đầy mặt đất.
Tại Liễu gia.
“Vù vù!”
Phi đao hoặc bắn thẳng, hoặc đột ngột đổi hướng giữa trời, hoặc đụng vào nhau lao về phía đạo phỉ.
“Keng... keng...”
Thiết Lang cầm trường đao chế tạo bằng sắt quý, hắn nhẹ nhàng vung lên chặn hết đám ám khí đột kích rồi bổ nhào về phía trước.
“Họ Trương kia, nạp mạng!”
Tại Vọng Giang Lâu.
“Uỳnh...”
Tiếng vỡ vụn vang lên từ đâu đó, mảng lớn tường viện nát nhừ. Một nam tử tóc dài tay cầm Lang Nha Bổng từ từ hiện ra.
Người này khôi ngô tuấn mỹ, khí thế hung lệ, chỉ liếc mắt thôi cũng khiến người ta biến sắc, run rẩy.
“Độc Lang!
“Hỏa Nhãn Kim Điêu!”
Hai người đối diện nhau, thân hình lập tức di động, lao vào nhau.
“Ầm ầm...”
Từ lỗ thủng trên tường viện, rất nhiều đạo phỉ tội phạm chen nhau tiến vào.
“Ha ha...”
“Aaa...!”
“Chạy mau! Mau trốn đi.”
Tiếng cười man rợ, tiếng kêu thảm thiết, âm thanh hỗn loạn, hoảng sợ cùng lúc trộn lẫn vào nhau.
Toàn thành chìm trong khói lửa, thắp sáng cả một vùng trời.
***
Tại nhà kho của hiệu thuốc.
Tiếng hỗ loạn từ trong thành vọng tới khiến tất cả bàng hoàng.
“Cừu lão, các người muốn ra ngoài lúc này sao?” Mạc Cầu lên tiếng, toàn thân hắn cũng đang căng thẳng hết cỡ.
“Chúng ta đang ở nhà kho của hiệu thuốc, bình thường không ai để ý quấy rầy nhưng người ngoài thì chưa chắc đã vậy.”
“Không được.” Vợ chồng Cừu lão lắc đầu liên tục. “Chúng ta không yên tâm về tiểu Nguyên.”
“Cả đến Tết hắn cũng không để ý tới hai người, hai người cần gì lo lắng cho hắn.” Mạc Cầu nhíu mày.
“Mạc đại phu, ngươi chưa có hài tử nên không hiểu được đâu.” Cừu lão cười khổ, lắc đầu.
“Chờ sau khi chúng ta đi, Mạc đại phu nhớ khóa chặt cửa nẻo, tuyệt đối đừng cho ai vào. Tề đại phu... chưa chắc sẽ trở về.”
“Ta hiểu.” Mạc Cầu thở dài, chậm rãi mở cửa lớn.
“Hai người đi cẩn thận, nếu còn đủ thời gian thì dẫn theo người tới đây. Chỗ này cũng khá an toàn.”
“Được.”