Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 45: Chương 45: Hái hoa đạo tặc




người dịch: anhdunghcdc

nguồn: bachngocsach

***

Trong bóng đêm, cả tòa thành bị bảo phủ bởi lửa đỏ.

Trong con hẻm nhập nhoạng, Mạc Cầu cầm đao mà đi, sắc mặt vẫn còn ửng hồng.

Bản thân hắn cũng không nghĩ, trong hoàn cảnh hỗn loạn, với tính tình của hắn thế mà lại không xảy ra chuyện gì, còn sinh ra những cảm xúc khác thường.

“A!”

“Là ngươi...”

Tiếng hô kinh ngạc và tiếng hét thảm thiết vang lên trước khi hắn kịp có mặt. Hắn dừng bước. Chưa kịp định thần đã thấy tên đạo phỉ ôm cái bao chạy ngược lại. Hai người mặt đối mặt.

Tinh thần tên này hoảng loạn, lo lắng như vừa gặp phải phiền toái ngoài ý muốn.

“Lăn đi cho ta.”

Đối phương làm mặt dữ tợn, không ngờ lại có người khác chắn ngang đường mình, chẳng nói chẳng rằng vung đao bổ tới.

Đây là một chiêu muốn lấy mạng đối phương.

Ánh mắt Mạc Cầu trầm hẳn. Hắn giơ đao lên, Long Xà Kình bộc phát.

“Keng...”

Hai đao va chạm, tàn lửa bay tung tóe. Khí lực đối phương không ổn, thân thể hắn hơi ngửa ra sau liền bị Mạc Cầu tung một cước đạp bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, hắn vươn tay túm lấy cái bao trên người đối phương rồi xoay người chạy.

Thế giới này không diễn ra theo quy củ gì. Ai cướp được thì chính là của người đó. Cũng không có chuyện hạ thủ lưu tình.

“A?” Ở phía sau có tiếng hô kinh ngạc vang lên.

Người này phóng nhanh như gió, nhảy qua người tên đạo phỉ vừa ngã xuống, tiện tay vung kiếm kết liễu tính mạng của hắn luôn.

Đối phương xông đến với khí thế kinh người, đẩy Mạc Cầu lùi lại sau. Kiếm quang như tia sáng đâm tới.

“Mau bỏ cái bao xuống!”

Sát khí lạnh buốt từ phía sau truyền tới, Mạc Cầu vội vàng vận khí, vung mạnh trường đao đón đỡ.

“Keng...”

Đao kiếm va chạm, Mạc Cầu lảo đảo lùi lại mấy bước còn đối phương chỉ đứng nguyên tại chỗ.

“Khí lực không nhỏ đấy nhỉ.” Hắn khẽ nhướng chân mày, khóe miệng nhếch lên một tia tiếu ý.

“Ngươi là ai?” Mạc Cầu lùi ra sau, hai mắt chăm chú nhìn đối phương. Người vừa tới mi thanh mục tú. Hắn vẫn còn trẻ nhưng hai mắt lại toát ra khí thế âm tà khiến người ta khó mà thân thiện gần gũi được.

Quan trọng hơn, tu vi người này phải đạt tới Đoán Cốt.

Hiện giờ, người có đủ khí lực áp chế được hắn nhất định phải có tu vi Đoán Cốt trở nên.

“Ta là ai?” Đối phương chỉ một ngón tay vào chóp mũi, nhịn không được cười nói.

“Ngươi không biết ta là ai?”

“Chẳng lẽ ta có quen ngươi sao?” Mạc Cầu nhíu mày, dưới sức ép của đối phương, hắn tiếp tục lùi lại. Hắn cẩn thận quan sát một lúc thì nhận ra quả thực người này cũng có vài nét quen thuộc.

“A...”. Tên kia khẽ thốt lên, một tay gãi gãi gò má. “Ta là Phạm Cường.”

Phạm Cường vốn là một cái tên rất bình thường, nhưng Mạc Cầu nghe xong thì biến sắc. Hắn thấp giọng quát hỏi.

“Ngươi chính là đạo tặc bị truy nã toàn thành sao?”

“Đừng nói khó nghe vậy chứ.” Phạm Cường biểu lộ không vui. “Ta thích cái biệt hiệu hái hoa khách hơn, cũng bởi vì ta có thể vượt qua vạn hoa mà trên người không hề dính phấn của chúng.”

Nói xong, hắn quét mắt nhìn Mạc Cầu rồi lắc đầu.

“Nhìn bộ dạng của ngươi, hình như còn chưa rõ hàm ý sâu xa của nó.”

“Đạo tặc Phạm Cường, xuất thân từ quận thành. Gần một năm qua đã bắt cóc năm nữ nhân để thỏa mãn dục tính chứ gì.” Mạc Cầu trầm giọng. “Thực lực của các hạ không yếu, nhưng thủ đoạn lại quá bỉ ổi.”

Chả trách Mạc Cầu cảm thấy đối phương có chút quen thuộc. Thì ra hình ảnh của hắn được dán khắp nơi trong thành, hầu như mọi người đều biết.

“Bỉ ổi?” Phạm Cường nhún vai, vẻ mặt khinh thường. Hai hàng lông mày hắn nhướng lên, nói giọng cổ quái. “Không đúng. Tính đến giờ ta đã chơi đùa cả thảy bảy người, sao lại bị ghi chỉ có năm. Chậc chậc...”

Hắn nói chuyện mà gương mặt lạnh nhạt như đang kể một việc hết sức bình thường.

“Hừ!” Mạc Cầu khẽ hừ một tiếng, đột nhiên dậm chân xuống đất. Thân hình lùi thật nhanh về phía sau, hắn muốn nhanh chóng ẩn vào bóng tối.

Đối phương tuy là đạo tặc nhưng thanh danh vang dội, thực lực cũng rất cao cường, từng bị đám hộ vệ bao vây truy sát mà vẫn trốn thoát. Mạc Cầu chỉ là một người bình thường, còn chưa đủ sức cậy mạnh mà tự tung tự tác.

“Muốn bỏ chạy?” Phạm Cường cười lạnh. Chân hắn khẽ điểm, toàn thân như một làn khói xanh đánh tới.

Tốc độ di chuyển của hắn nhanh gần gấp đôi tốc độ của Mạc Cầu. Hắn có thể dễ dàng đột nhập vào tư gia người khác, hại đời nữ nhân nhà người ta như đi vào chốn không người, khinh công tất nhiên phải trác tuyệt.

Thân thể nhanh chóng lao về phía trước, bảo kiếm trong tay hắn đồng thời đâm ra. Thế tới và khí thế của đối phương khiến Mạc Cầu biến sắc.

Mũi kiếm xé gió lao tới như độc xà.

“Uỳnh!”

Mạc Cầu dậm mạnh chân xuống mặt đất, kình lực theo đó truyền tới cánh tay, trường đao trong tay hắn dũng mãnh bổ xuống.

“Keng!”

Đao kiếm chạm nhau tóe lửa. Cánh tay Phạm Cường lắc nhẹ, dễ dàng gạt thanh trường đao sang một bên, tiếp tục đâm tới.

Phương pháp vận kình của hắn có thể nói là rất tinh diệu.

Hai mắt Mạc Cầu co rút lại. Hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Yến Tử Phân Thủy xuất ra, mang theo bảy đao ảnh. Có ba đao ảnh chặn lưỡi kiếm của đối phương, ba đao ảnh khác phá vỡ hàng phòng ngự của hắn, một kích cuối cùng chính là sát chiêu.

So với võ kỹ của đối phương, Mạc Cầu chỉ có một chiêu thức đơn điệu này. Nhưng cũng vì thế mà hắn toàn tâm vận dụng. Khả năng khống chế của hắn là siêu phàm thoát tục.

Trong tình huống này, bảy đạo đao ảnh hắn xuất ra đủ sức uy hiếp đến cao thủ có cảnh giới Luyện tạng.

Đao pháp bất ngờ của đối phương làm khuôn mặt Phạm Cường mất hết vẻ giễu cợt. Hai con mắt hắn càng co rút. Hắn đương nhiên không thể ngờ, tùy tiện gặp một người lại có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn như vậy.

“Tốt lắm.” Hắn quát khẽ, thân hình đột ngột dừng lại. Cả thân hình đang lao tới với tốc độ kinh người, giờ lại đột nhiên lùi lại làm hắn phải xuất hết bản lĩnh khinh công mới làm được.

“Xoẹt!”

Lưỡi đao xẹt qua da cổ hắn để lại một vệt mờ, máu tươi đang từ đó thẩm thấu ra ngoài.

Phạm Cường kinh hãi, đưa tay lau cổ. Vệt máu trong lòng bàn tay khiến hắn vừa sợ vừa giận dữ.

“Khá lắm.”

“Được lắm. Suýt chút nữa là lão tử lật thuyền trong mương rồi.”

Đối phương càng giận dữ, Mạc Cầu càng lo lắng. Hắn lắc mình hướng về phía sau bỏ chạy.

“Muốn trốn?” Lần này Phạm Cường không còn chủ quan, Mai Hoa Kiếm sử ra, kiếm ảnh như cả rừng hoa bay trùng điệp đâm tới, liên miên bất tận.

Hắn phi người lên cao, dồn Mạc Cầu vào trong một con ngõ chật hẹp.

“Hôm nay ngươi phải chết.”

“Keng keng...”

Đao kiếm lại tiếp tục va chạm, sau đó Mạc Cầu không khống chế được, cả người lui về sau mấy bước mới dừng lại. Sắc mặt hắn đại biến.

“Ngươi hạ độc!”

“Ồ?” Phạm Cường nhướng mày. “Ngươi quả không tầm thường. Ta đã xuất thủ nhiều lần như vậy, ngươi là người phát hiện ra nhanh nhất đấy.”

Hắn tạm dừng một chút, rồi lại bật cười nói tiếp.

“Ngươi yên tâm, ta không có hứng thú với nam nhân.”

“Hèn hạ.” Mạc Cầu lạnh lẽo đáp.

“Hèn hạ?” Đối phương nhìn hắn khinh thường. “Có thể giết chết đối thủ chính là bản lĩnh, sao có thể gọi là hèn hạ?”

Hai mắt Mạc Cầu chớp động, hắn cũng nhẹ gật đầu. “Ngươi nói không sai, chỉ cần có thể giết chết đối phương thì đều coi là bản lĩnh. Kiếp sau ta hy vọng ngươi cũng sẽ nhớ kỹ điều này.”

“Cái gì?” Phạm Cường sững người lại, chỉ thấy trước người hắn xuất hiện bảy điểm tinh quang lạnh lẽo.

“Tới đây tiếp tục đi.”

Một chiêu này mang theo uy lực mạnh mẽ, lần đầu nếm phải khiến hắn hoảng hồn nhưng làm đi làm lại thì hiệu quả sẽ dần mất đi. Một khắc sau, nét mặt Phạm Cường lại đột biến.

Từ trong đám tinh quanh lạnh lẽo kia xuất hiện hai thanh kiếm gỗ và một mũi tên. Mũi tên ra sau mà đến trước. Chính là Tụ Lý Kiếm và nỗ tiện từ trong tay áo của Mạc Cầu.

“Xoạt!”

Thân hình Phạm Cường liên tục di động né tránh. Hắn muốn dồn đối phương vào ngõ hẹp thì bản thận hắn lúc này lại lĩnh đủ tác hại của nó. Cả hai người đều không có nhiều khoảng không để di chuyển.

Nói cách khác, hắn chỉ có bản lĩnh khinh công là tinh diệu, trong điều kiện chật hẹp lại không thể phát huy ra hết hiệu quả.

“Ta liều mạng với ngươi!”

Trong con ngõ đen tối vang lên âm thanh giận dữ quyết đoán của Mạc Cầu.

Một khắc sau, tiếng va chạm kịch liệt vang lên. Mạc Cầu bay ngược ra sau mấy mét, rơi bịch xuống mặt đất. Quần áo rách tả tơi nhưng người hắn lại không có thương thế gì.

“Vì..., vì sao?”

Cách đó một quãng, thân thể Phạm Cường run rẩy, trên ngực hắn đang cắm một mũi tên. Hắn nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt không cam lòng.

“Ngươi không cần biết.” Mạc Cầu lạnh lùng đáp. Hắn xoay người xông tới, một kiếm kết liễu đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.