Mặc Chi Đồng

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13

Chu Thích Hoài đi vào, cởi áo khoác, treo lên móc, quay đầu lại ôn hòa cười với Mặc Đồng, nói, hi.

Mặc Đồng nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Chu Thích Hoài tiến lên, ôm vai Mặc Đồng một cách tự nhiên.

“Mấy ngày nay cậu học hành thế nào?”

Mặc Đồng ngừng một chút, cuối cùng đáp, tốt.

Chu Thích Hoài cười cười, a, đúng vậy, tôi biết việc học của cậu lúc nào cũng tốt, bất ngờ nói tiếp, “Điểm này rất giống tôi!”

Mặc Đồng hơi kinh ngạc giương mắt nhìn anh ta.

Chu Thích Hoài nhìn đôi mắt trong suốt đen sẫm như mực của cậu, nụ cười càng thêm ôn hòa.

Người này, dù mỉm cười cũng không giấu được vẻ uy nghiêm.

Mặc Đồng thầm nghĩ vậy.

Chu Thích Hoài hỏi, “Đã ăn chưa?”

Mặc Đồng lại sửng sốt lần nữa, nói, “Hôm nay nấu súp, nhưng không ăn hết, tôi sợ hỏng nên để dì Vu mang về nhà rồi. Chỉ còn lại một chút cơm trắng.”

Chu Thích Hoài nói, a, ha ha ha.

Mặc Đồng chần chờ một lát, nói, anh chờ một chút.

Nói xong, đi vào nhà bếp, xắt xắt thái thái, bật lửa, lập tức hương thơm dậy lên.

Chu Thích Hoài nhìn cơm canh Mặc Đồng bưng ra, hạt cơm nở đều, trứng chiên vàng nhạt, hành thái xanh biếc, còn có chân giò hun khói hồng hồng.

Chu Thích Hoài nói, a, thì ra cậu còn có tay nghề như vậy.

Mặc Đồng không lên tiếng.

Lúc này, Chu Thích Hoài mới thấy ngón tay giữa bàn tay trái của cậu quấn băng, dưới lớp băng còn lộ ra vết máu đỏ sẫm.

Chu Thích Hoài đưa tay cầm lấy bàn tay cậu, hỏi, làm sao vậy?

Tay anh ta to rộng, xương lại không thô.

Mặc Đồng thản nhiên nói, lúc gọt bút chì thì cắt phải.

Chu Thích Hoài nhìn bàn tay cậu thiếu niên, thon dài trắng trẻo, nhưng không trơn mịn, lòng bàn tay thô ráp, còn hơi bị chai.

Mặc Đồng muốn rút tay về, nhưng giãy mãi không ra.

Tay anh ta nắm rất chắc.

Chu Thích Hoài nhẹ giọng nói, “Cái cậu nhóc kỳ lạ này, vậy mà lại còn giấu giếm hộ con bé.”

Mặc Đồng vừa giật mình, đã lập tức thoải mái lại.

Đúng vậy, có gì có thể gạt được anh ta?

Mặc Đồng nói, “Chị ta tự nhiên có lập trường và lý do của riêng mình, tôi không lẽ lại giống như đàn bà mà đi cãi nhau với chị ta? Tôi không làm được.”

Chu Thích Hoài nắm tay cậu, lấy ra hộp thuốc từ trong ngăn tủ ở nhà bếp, lại chậm rãi mở lớp băng gạc quấn qua loa ra.

Anh ta nói, vết thương rất sâu, trước tiên phải khử trùng mới được.

Nói xong, anh ta lấy oxy già cẩn thận lau vết thương.

Mặc Đồng cắn chặt môi.

Chu Thích Hoài nói, “Có chút đau, nhưng chúng ta có linh dược.”

Anh ta lấy ra một tuýp Chlortetracycline, khều một ít thuốc, cẩn thận bôi lên vết thương.

“Cái này trị các vết thương ngoài da rất hay. Khi còn bé, bọn tôi bị trầy tay trầy chân, mẹ luôn dùng cái này bôi lên; khi đó, không có tiền, bệnh nhẹ hay gì gì sẽ không đến bệnh viện.”

Nói xong, đưa mắt nhìn Mặc Đồng, lại lấy băng gạc sạch, cẩn thận băng ngón tay lại.

Động tác của anh ta rất có thứ tự, không nhanh cũng không chậm.

Anh ta cười nói, “Yên tâm, tay nghề này của tôi cũng không tệ. Ở nước ngoài, đứa trẻ nào cũng phải học cái này. Ở nước chúng ta, cái loại kiến thức tự chăm sóc mình thế này tương đối bị coi thường.”

Mặc Đồng không nói gì.

Anh ta quả nhiên băng rất tốt.

Băng xong, anh ta cũng không buông tay Mặc Đồng, nhưng lại nhìn cậu.

Trên người anh ta vẫn là hương trà thoang thoảng lẫn với vị thuốc lá.

Hai mắt anh ta lấp lánh, ánh mắt bình thản.

Anh ta mở miệng, “Thật ra, cậu không cần phải chịu đựng con bé. Con người bất luận trong hoàn cảnh nào cũng không cần phải kềm nén mình quá mức.”

Anh ta đột nhiên hài hước nháy nháy mắt, “Cậu thậm chí có thể thoải mái mà tỏ vẻ bất mãn với tôi. Bởi vì, tôi dùng thủ đoạn gần như đê tiện mà ép cậu ở lại bên cạnh.”

Mặc Đồng rút tay về, lần này thành công.

Cậu quay đầu đi, nói, “Con đường này là tôi tự chọn, tôi không phải đàn bà, không có chuyện ngồi than trời trách đất.”

Chu Thích Hoài nói, cậu không muốn hỏi vì sao tôi lại làm vậy à?

Mặc Đồng quay đầu lại, nhìn thẳng anh ta, “Anh muốn tôi hỏi, vậy bây giờ tôi hỏi, vì sao?”

Chu Thích Hoài cười, nụ cười phớt chút buồn.

“Có lẽ là vì cậu giống tôi, giống tôi lúc còn trẻ. Tất nhiên hiện giờ tôi vẫn còn trẻ, vẫn còn một phần lớn thanh xuân sót lại. Thế nhưng, cái thanh xuân giống như cậu, cậu nhất định không chú ý đến, thanh niên ở tuổi này như cậu, đi dưới ánh mặt trời, giống như có thể bị tia nắng xuyên thấu, cả người dường như trong suốt. Cái thanh xuân như vậy, luôn khiến người ta nhịn không được mà muốn nắm lấy.”

Mặc Đồng thấy lạ, sao mình và người đàn ông này lại có thể bình tĩnh hòa thuận mà nói chuyện với nhau như vậy.

Cậu hừ lạnh trong lòng.

Cũng không hề đổi giọng, nói, “Cơm nguội rồi, tôi hâm nóng lại cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.