CHƯƠNG 27
Khai giảng.
Mặc Đồng cầm phiếu điểm, thấy bảng thành tích, cậu nở nụ cười.
Đột nhiên muốn tự khao mình một chút.
Cậu đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, chưa từng thấy thoải mái như vậy.
Trời dần dần ấm lên, ngọn cây nảy ra vài chiếc chồi non.
Buổi chiều, cậu lại đến quán game chơi hồi lâu.
Từ quán game đi ra, nhìn đường phố đầy trẻ con, đột nhiên mỉm cười. Lấy di động gọi cho dì Vu, bảo dì tối nay không cần đến nấu cơm, chạy đến siêu thị Kim Nhuận Phát, mua thật nhiều thức ăn, chuẩn bị tự nấu cơm.
Nhớ lại lần trước mình nấu cơm, Chu Thích Hoài kinh ngạc mở to mắt, nếm thử một ngụm miến, vẻ mặt thích thú, nhớ lại anh ta nói, “Mặc Đồng à Mặc Đồng, tôi quả thật là đào được báu vật rồi.”
Lại không kềm được mà mỉm cười.
Đến khu nhà nhỏ thì đã gần sáu giờ.
Đến cửa nhà, phát hiện xe của Chu Thích Hoài đậu trong garage. Thì ra anh ta đã về.
Hôm nay quả thật là sớm, Mặc Đồng nghĩ.
Đột nhiên nổi lên tính chọc phá trẻ con, cậu nhẹ nhàng lên lầu, mở cửa, đặt mấy thứ cầm trong tay ở cạnh cửa, rón ra rón rén đi vào.
Đến cửa thư phòng, phát hiện cửa chỉ khép hờ.
Bên trong có thanh âm vọng ra.
Là Chu Thích Hoài, còn một giọng khác, là Trần Hạo Thiên.
Trần Hạo Thiên nói, “Lệnh điều hành lần này ngày mai sẽ thực hiện.”
Chu Thích Hoài nói, “Tốt.”
“Cậu khiến vợ chồng Chu Thích Nhã mất hết quyền lực, phần lớn là vì Mặc Đồng nhỉ.”
Nghe được bản thân mình cùng cái tên kia, tim Mặc Đồng đột nhiên nhảy lên một cái.
“Cũng không hoàn toàn. Cậu cũng biết, tớ sao lại cho phép người khác tùy tiện xen vào chuyện của mình? Lần đầu tớ đã bỏ qua, cho rằng con bé đã biết ý tớ rồi, ai ngờ tớ không lên tiếng, con bé lại càng táo tợn hơn. Huống hồ, sau khi lão già mất, trong chuyện công ty, bọn họ đã có nhiều mờ ám.”
“Cậu hình như rất tốt với Mặc Đồng. Mấy ngày nay, cậu ta hình như vui vẻ hơn rất nhiều.”
Chu Thích Hoài cười khẽ, “Chu Thích Hoài này làm việc có khi nào không trọn vẹn?”
Trần Hạo Thiên cũng cười, “Nhưng vẫn có chút khác, tớ đằng nào cũng rất tinh mắt, Thích Hoài à.”
“Cậu muốn nói gì?”
“Tớ muốn nói là, cậu có từng nghĩ mình sẽ thật sự yêu cậu nhóc kia không?”
Lòng bàn tay Mặc Đồng đầy mồ hôi, người giống như bị đóng đinh tại chỗ, nỗi chờ mong trong lòng như muốn phá ngực thoát ra.
Chu Thích Hoài im lặng vài giây, sau đó là tiếng cười vẫn trầm thấp như trước, ngữ điệu vẫn không chút gợn sóng.
“Yêu? Nhiều năm rồi tớ đã không thèm nghĩ đến chuyện này nữa. Có điều, trước khi Game over, đương nhiên cũng phải ra hết bản lĩnh.”
“Nhưng… Mặc Đồng… dù sao cũng là một cậu bé tốt.”
“Hạo Thiên, Hạo Thiên, cậu vẫn y như hồi tớ mới biết cậu mấy chục năm trước, người thì rất thông minh, tâm nhưng lại mềm quá mức.”
Mặc Đồng như bóng ma nhẹ nhàng lướt về phòng ngủ của mình, rất rất nhẹ nhàng đóng cửa lại, tựa vào tường, liên tục thở dốc, giống như chú cá nhỏ rời khỏi nước.
Rất nhiều rất nhiều chuyện hiện lên trong đầu, thiên đầu vạn tự [1], lộn xộn đan vào nhau.
Là vườn trà bạt ngàn, là chiếc ***g đèn thỏ con trắng như tuyết có đôi mắt đo đỏ, là nụ cười trong nắng, là đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng mơn trớn vầng trán nóng hổi, là cái ôm dưới gốc cây thông, là pháo hoa đầy trời, là những đêm dài ở căn nhà gỗ.
Chưa từng có, chưa từng có ai tốt với ta như người.
Vì vậy, thân của ta, tâm của ta, tất cả đều bị cuốn vào.
Ta là chú cá nhỏ trong vũng nước cạn khát khao tình yêu, người đối với ta dịu dàng như nước, giả giả thật thật, như thật nhưng lại là giả.
Thủ đoạn như vậy, ta làm sao tránh thoát?
Máy sưởi trong phòng bật hơi lớn quá, Mặc Đồng chỉ mặc một chiếc áo len nhưng thấy từng đợt khô nóng dâng lên từ trong ngực, mồ hôi toát ra lớp lớp, lòng lại từng phân từng phân lạnh đi.
Một lát sau, Mặc Đồng lặng lẽ mở cửa phòng, nhẹ tay nhẹ chân mặc áo khoác, cầm lấy mấy thứ vừa mua, trở ra cửa.
Đứng ở chỗ kín, thấy Trần Hạo Thiên cầm hồ sơ lái xe đi, một lần nữa móc chìa khóa ra, mở cửa đi vào nhà.
………………………………
[1] ~ tâm tư rối loạn