CHƯƠNG 34
Người phụ nữ nọ trang phục tím thẫm, tóc búi cao, bên mái cài một chiếc kẹp đính kim cương. Da trắng như tuyết, nét mặt như tranh vẽ, dù không còn là thiếu nữ nhưng vẫn xinh đẹp hút hồn người.
Cô ta nhẹ nhàng thở dài, “Thật là nhất kiến chung tình a, Keegen là một đứa ngốc, giống hệt như tôi hồi trước. Chỉ là không biết số cậu ta thế nào, có may mắn hơn tôi không?”
Cô ta xoay sang Mặc Đồng, đôi mắt trong sáng ngời lướt qua từng phân một trên người Mặc Đồng, chầm chậm gật đầu. Khiến Mặc Đồng cảm thấy mê hoặc vô hạn.
“Cậu là tình nhân gần đây của Chu Thích Hoài?”
Mặt Mặc Đồng bừng đỏ, hình như trên đời ai cũng biết chuyện này.
Cô ta cảm thông đưa bàn tay có móng nhuộm đỏ vỗ vỗ vai Mặc Đồng, “Đừng để ý, loại chuyện này cũng là bình thường thôi.” Cô ta xoay đầu đi, ánh mắt mơ màng, “Tôi quen Chu Thích Hoài khi vừa tốt nghiệp đại học, tôi đối với anh ta cũng là nhất kiến chung tình. Khi đó Chu Thích Hoài nhiều lắm mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, quả thật là ngọc thụ lâm phong[1], ôn nhu như gió xuân, tôi gần như là mang tâm trạng biết ơn mà kết hôn với anh ta. Nhưng không lâu sau liền phát hiện rằng anh ta cũng không yêu mình. Tôi tưởng mình không tốt, không giống người bạn đời lý tưởng của anh ta, tôi nỗ lực thay đổi bản thân. Nhưng một ngày, anh ta nói với tôi, anh ta căn bản không yêu phụ nữ. Giọng anh ta vẫn ôn hòa như trước, nhưng với tôi mà nói, nó lại lạnh như băng.” Cô ta nhìn Mặc Đồng, mỉm cười nói, “Mấy năm nay, tôi thấy bên cạnh anh ta đến đến đi đi rất nhiều người, anh ta đối với cậu, hình như có chút khác biệt thì phải.”
Mặc Đồng nửa bối rối nửa xấu hổ, “Không, Chu phu nhân, cô hiểu lầm rồi.”
Tống Sở Kiều cười, thanh âm nhẹ mà nhu hòa, “Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng tôi lại thấy rất rõ, khi nhìn cậu, anh ta dùng một loại ánh mắt mà tôi chưa từng gặp qua. Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Mặc Đồng nói, “Mười chín, gần hai mươi rồi.”
Tống Sở Kiều nhẹ thở dài, “Còn trẻ quá. Cậu… Cũng yêu anh ta chứ? Chỉ mong có người khiến anh ta hiểu được tình yêu.”
Thanh âm Mặc Đồng đầy thê lương, “Không đâu, Chu phu nhân. Tôi là vô tình đi đóng vai chính trong phiên bản nam của ‘Nộ trầm bách bảo tương’ hiện đại [2]. Loại chuyện này, nếu là xảy ra với nữ giới thì gần như là anh dũng, nhưng nếu là nam giới, thì vừa đáng cười vừa đáng khinh lại vừa đáng buồn.”
Tống Sở Kiều tỉ mỉ quan sát Mặc Đồng, “Cái cậu nhóc này quả thật rất thú vị. Thảo nào Chu Thích Hoài đối cậu không giống người khác.” Cô ta chậm rãi nói, thanh âm chứa đựng tang thương vô hạn, “Thật ra, có đôi khi, nhân tối lộng hoan nãi thân ước hạn nam mô > tha đát dịch ước hải đường sửa thấu thiết sào nhai ッ dục đùa giỡn tiếu tài xuân cố khiển hoàn thị mỗ phàn xí ngột tuấn? [3] ”
Quay đầu lại, cô ta lại cười, “Nói với cậu những lời này, hẳn cậu thấy rất khó hiểu? Tôi chỉ là có một loại trực giác, cậu, tôi, Chu Thích Hoài, chúng ta đều rơi vào một vòng lẩn quẩn đầy mâu thuẫn, không cách nào tự thoát ra được.”
Sáng sớm hôm sau, trong khách sạn, Mặc Đồng và Chu Thích Hoài ngồi đối diện nhau ăn điểm tâm, không ai nói gì. Ăn xong, Chu Thích Hoài cười nhẹ nói, “Hôm qua hình như nói chuyện với bà xã tôi rất hợp phải không?”
Mặc Đồng cũng cười, “Bà Chu là người rất tốt. Giống như Keegen. Cô dâu của cậu ta cũng tốt, nhưng mà,” cậu đưa mắt nhìn Chu Thích Hoài, ánh mắt trong suốt mà bi thương, “Chu tiên sinh, anh thật sự không cần dẫn tôi đi chuyến này đâu. Thật ra, tôi căn bản không yêu cậu ta.”
Chu Thích Hoài nói, “Tôi biết.”
Mặc Đồng ngạc nhiên, “Anh biết?”
Chu Thích Hoài nói, “Tôi vẫn biết, nếu không, sao lại để cậu và nó sớm chiều ở chung, sao lại để cậu và nó đi khắp phố lớn ngõ nhỏ?”
Mặc Đồng chỉ cảm thấy từng cơn ớn lạnh dọc sống lưng, “Vậy tại sao lại dẫn tôi đi xem cái trò này?”
Chu Thích Hoài đứng lên, chậm rãi vòng ra sau lưng Mặc Đồng, tay đặt lên sau vành tai cậu, nhẹ nhàng day day.
Anh ta ghé vào tai Mặc Đồng cười khẽ, “Tôi làm vậy, chỉ là muốn cho cậu biết một việc.”
Mặc Đồng cười nhạt, “Là chuyện gì đây? Anh luôn không kềm được mà dạy tôi rất nhiều chuyện.”
Ngón tay của Chu Thích Hoài vẫn đặt sau tai Mặc Đồng, khi triền miên đó là nơi anh ta thích vuốt ve nhất. Hơi thở của anh ta nóng rực kéo dài phả vào mặt Mặc Đồng.
“Tôi chỉ là muốn cho cậu biết, cậu xem xem, yêu, là một thứ giống như bọt biển thế này đây.”
Mặc Đồng hơi xoay đầu, đáp lại ánh mắt của anh ta. Thanh âm nhẹ như tơ nhện.
“Tôi biết, nhưng tôi vẫn tin tưởng vào tình yêu. Dù cho cả đời tôi cũng không có được nó, tôi cũng sẽ không phủ nhận sự tồn tại của nó.”
“Cậu… cái cậu nhóc ngốc nghếch này.”
Ánh mắt Mặc Đồng đầy nghiêm nghị, lại có vài phần trong trẻo. Hai người cách nhau chỉ vài tấc, nhưng tựa như cách sơn cách thủy.
“Chu tiên sinh, nếu tôi không tin vào tình yêu, tôi đã không sống được đến hôm nay.”
Mặc Đồng xoay người đi, áp trán vào cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là đường phố Victoria chìm trong cơn mưa phùn cuối xuân, lộng lẫy vạn phần. Cách một phiến thủy tinh lạnh lẽo, nhưng lại là một quang cảnh khác đầy tươi đẹp.
Mặc Đồng vô lực thấp giọng nói, “Chu tiên sinh, chúng ta trở về thôi.”
Chu Thích Hoài nhìn bóng lưng cậu; cậu thiếu niên thanh đạm như gió này nhưng lại mang đến cho anh ta một cảm giác mâu thuẫn nặng nề.
Anh ta từng một tay khiến lòng cậu trầm luân, nhưng sự tranh đấu cùng bi thương của cậu vẫn không mang đến cho anh ta sự thoải mái như mong muốn. Hơn nữa, cục diện hôm nay, cái dạng giằng co thế này, anh ta nghĩ mình cần thời gian điều chỉnh lại, để bản thân có thể tích tụ đủ chấp niệm mà tiếp tục tiến hành mọi việc.
Ở một vị trí mà cậu thiếu niên không nhìn thấy được, trên mặt anh ta là một vẻ bình tĩnh ẩn chứa phức tạp; anh ta thấp giọng đáp, “Được. Chúng ta trở về.”
……………………
[1] Chỉ người tác phong tự nhiên phóng khoáng, dung mạo thanh tú đẹp đẽ.
[2] “Đỗ Thập Nương nộ trầm bách bảo tương là quyển thứ ba mươi hai trong tập tiểu thuyết bạch thoại “Cảnh thế thông ngôn” đời Minh, là danh tác trong số những tác phẩm tiêu biểu của Phùng Mộng Long. Đây là một trong những truyện ngắn xuất sắc nhất của văn học cổ Trung Quốc.
Đỗ Thập Nương là một danh kỹ. Nàng muốn hoàn lương, vì vậy tìm đủ mọi cách tích lũy vàng bạc châu báu trong một chiếc rương, giấu nơi các chị em trong kỹ viện. Nàng gặp và đem lòng yêu Lý Giáp, một thư sinh, quyết đem cả cuộc đời trao vào tay anh ta. Nàng giúp anh ta vay mượn, lại đưa cho anh ta số ngân lượng mình tích lũy riêng để anh ta chuộc mình ra. Chị em trong kỹ viện thấy Đỗ Thập Nương cùng Lý Giáp rời đi, liền góp tiền lại tặng nàng, đồng thời đem trả chiếc rương báu cho nàng. Lý Giáp lo lắng về nhà không biết phải đối mặt phụ thân thế nào khi dẫn theo một kỹ nữ, hai người bèn cùng nhau chơi thuyền khắp nơi, từ từ tính kế. Trên đường gặp phải một phú gia công tử, hắn ta hâm mộ nhan sắc Đỗ Thập Nương, trong lúc đối ẩm dùng hoa ngôn xảo ngữ thuyết phục Lý Giáp bán Đỗ Thập Nương cho mình với giá một ngàn lượng vàng. Đỗ Thập Nương đau khổ, nhưng giả vờ đồng ý với giao dịch của hai người họ. Khi cuộc mua bán diễn ra, nàng mở rương báu, để lộ số châu báu bên trong, mắng tay công tử nọ cùng kẻ phụ tình là Lý Giáp, rồi nhảy xuống sông tự vẫn.
[3] Nguyên văn: 人最弄欢氖亲约旱男摹>拖笪易约���饧改辏窃缫涯ッ鹆耍墒俏���椿故遣桓市姆攀帜兀俊 . Hoàn toàn không hiểu là gì nên đành để phiên âm Hán Việt. Hình như là một câu kinh Phật.