CHƯƠNG 38
Chu Thích Hoài gọi điện mời bác sĩ đến.
Khi y tá đâm kim vào mu bàn tay cậu thiếu niên thì phải mất kha khá thời gian, mu bàn tay gầy gò, rất khó tìm được mạch máu. Chu Thích Hoài nhìn y tá đâm kim vào, rồi lại rút ra, cứ như vậy ba bốn lần, mỗi lần đều mang theo vài giọt máu, giống như những hạt san hô châu [1] nho nhỏ, rơi vào bàn tay gầy trắng nõn. Nhưng Mặc Đồng ngay cả lông mày cũng không nhíu chút nào, đôi mắt trống rỗng cứ nhìn mãi nơi xa xăm nào đó.
Bác sĩ nói nhỏ, “Kéo dài lâu lắm rồi, sợ sẽ thành viêm phổi, trước tiên truyền dịch rồi xem xem đêm nay thế nào.”
Chu Thích Hoài ngồi xuống cạnh giường. Hơn ba tháng nay, anh ta vứt cậu thiếu niên này sang một bên, nhưng vẫn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cậu.
Anh ta nhìn khuôn mặt gầy đến mức hõm xuống của cậu, còn có đôi mắt sâu và đen như bóng đêm, nhưng không mang chút ánh sáng nào.
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Mặc Đồng vẫn mở to mắt, hình như thuốc không có chút tác dụng nào với cậu. Nhưng khóe miệng cậu lại dần dần mang một nụ cười nhẹ, thậm chí có chút xảo quyệt.
Chu Thích Hoài bừng tỉnh, vội nhấc chiếc chăn mỏng trên người Mặc Đồng lên.
Giường đã ướt đẫm một mảng lớn, kim tiêm đã sớm bị cậu rút ra, máu nơi vết châm trên mu bàn tay đã khô lại.
Chu Thích Hoài dùng một chiếc khăn lông dày lót thật kĩ chỗ bị ướt, gọi bác sĩ ở phòng ngoài vào, bảo y tá lại đâm kim cho cậu lần nữa.
Mặc Đồng bắt đầu vùng vẫy, tuy là vô lực nhưng cũng khiến cô y tá trẻ không thể nào đâm kim, lúng túng đứng một bên.
Chu Thích Hoài dùng sức kềm cổ tay Mặc Đồng lại, ra hiệu cho y tá đâm kim. Sau lại bảo y tá dùng băng vải cột hai cổ tay Mặc Đồng vào mép giường.
Mặc Đồng cuối cùng ngừng vùng vẫy, mệt mỏi nằm yên, sau một lát, cậu lại cười một chút.
Chu Thích Hoài ra hiệu cho bác sĩ và y tá ra ngoài, lại ngồi xuống cạnh giường.
Hồi lâu sau, Mặc Đồng đột nhiên quay sang, nhìn về phía Chu Thích Hoài, ánh mắt mê ly.
Mặc Đồng nói, người ta bảo khi phát sốt nơi đó đặc biệt nóng, anh không muốn thử một lần sao?
Chu Thích Hoài hơi sửng sốt, nhưng lập tức bình tĩnh nói, cậu xem hiện nay cậu như thế này, làm sao mà chịu được?
Mặc Đồng nở một nụ cười mê hoặc, thanh âm trầm thấp uyển chuyển, “Nếu người khách nào cũng được như ngài thì làm *** thật có phúc rồi.”
Chu Thích Hoài đưa tay chầm chậm vỗ vỗ trán cậu.
“An Mặc Đồng, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi. Ngàn vạn lần không nên.”
Âm điệu vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lại lộ một chút tình cảm.
Chút này là đủ rồi. Đôi mắt Mặc Đồng nhìn trần nhà, ánh mắt mỹ lệ đến kinh tâm động phách.
Cuối cùng, ánh sáng trong mắt cậu dần dần mờ đi. Thuốc phát huy tác dụng, cậu ngủ.
Ngủ suốt một ngày một đêm.
Bệnh của cậu biến chứng thành viêm phổi.
Mặc Đồng thấy mình đang lang thang giữa sa mạc, hai tay trống không, trước mắt là một mảng mênh mông. Cậu nằm sấp trên cát, nghĩ, cứ thế này đi, không cần phải dậy nữa, không có con đường nào, đâu cũng không có.
Người lại cứ chìm sâu vào trong bóng tối.
Chỉ thấy có một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt vuốt trán. Cảm giác ôn nhu quen thuộc nhưng lại khiến cậu sợ đến run rẩy, muốn cố sức lắc đầu giẫy bàn tay kia ra, nhưng không có chút khí lực nào. Muốn giơ tay, tay cũng không động đậy chút nào.
Lại có một mùi hương nhàn nhạt lẫn với hương trà thơm ngát cứ quanh quẩn xung quanh, như những sợi tơ quấn lấy cậu, không trốn đi đâu được.
Mặc Đồng bắt đầu khóc, nhưng không có nước mắt, như một con thú nho nhỏ bị mắc bẫy.
Ngày thứ ba, Mặc Đồng rốt cuộc lấy lại tri giác.
Trong lúc mê man, chỉ cảm thấy trên mí mắt có một ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng day day.
Mặc Đồng cố sức mở mắt.
Chủ nhân của bàn tay kia nói, “Nhìn rõ tôi là ai nhé, không được gọi sai tên đâu.”
Mặc Đồng nhìn chằm chằm người nọ hồi lâu, yếu ớt nói, “Không đâu. Lớn thế này, chưa có ai… khiến tôi khi đang bệnh thập tử nhất sinh… vẫn… nhớ mãi không quên ơn.”
Trần Hạo Thiên nói, “Vậy Chu Thích Hoài thì sao?”
Mặc Đồng yếu ớt cười cười, “Anh ta là… khách hàng của tôi. Có lúc… tôi cho rằng… anh ta không phải, nhưng thật ra… Anh ta quả thật là khách hàng.”
Trần Hạo Thiên thở dài, “Còn đang bệnh, đừng nói lung tung. Nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi.”
Mặc Đồng nghe lời nhắm mắt lại, “Cảm ơn, Trần tiên sinh.”
Trần Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy thật ra mình rất muốn nhìn đôi mắt trong veo kia, “Đừng làm như người lạ, thật ra tôi đã sớm muốn nói với cậu, cậu có thể gọi Trần đại ca, hay là gọi anh Hạo Thiên cũng được.”
Mặc Đồng nhắm mắt cười cười, “Cảm ơn, anh là người tốt, Trần tiên sinh. Nhưng tôi không quen xưng hô kiểu người thân như vậy.”
Cậu giơ giơ tay, phát hiện băng vải trên cổ tay đã được tháo ra, muốn trở mình lại, nhưng lại không có sức.
Trần Hạo Thiên giúp cậu trở mình, để cậu nằm nghiêng trên giường.
Mặc Đồng phát hiện áo ngủ trên người và đệm giường đều đã được thay mới.
Khuôn mặt cậu ghé vào trên gối. Sắc mặt tái nhợt, chiếc cằm nhỏ thanh tú, đôi mắt đẹp hấp dẫn nhắm chặt.
Mỏng manh như một con búp bê bằng thủy tinh.
Nhưng chưa từng có người nào xem cậu như búp bê thủy tinh mà quý trọng.
Hoặc là tùy ý vứt sang một bên, hoặc là tùy tiện đập phá.
Nhưng cậu cứ cố chấp không chịu vỡ.
Dù vấy đầy sẹo, nhưng vẫn trong suốt như cũ.
Trong suốt và lạnh lẽo.
Nhưng, tìm đâu được một người biết quan tâm chu đáo, đem cậu ôm vào lòng mà ủ ấm?
…………………………..
[1] Hạt châu làm từ san hô. Cũng còn chỉ loại hạt này