CHƯƠNG 3
Ngăn Chu Thích Nhã lại là một người đàn ông.
Hơn ba mươi tuổi, dáng người rất cao, áo khoác dài màu xám. Ngũ quan cực kỳ giống Chu Thích Nhã, nhưng vì là đàn ông, chỉ cảm thấy anh tuấn bức nhân.
“Tiểu Nhã,” thanh âm thâm trầm thuần hậu, “Chú ý tác phong của mình.”
Chu Thích Nhã nói, “Tác phong? Anh à, người ta đạp lên đầu mình tới nơi rồi, anh nói xem tôi làm thế nào mà còn có tác phong gì nữa?”
“Trạch Vũ,” thanh âm của người đàn ông không chút gợn sóng, “Đưa Tiểu Nhã lên lầu đi.”
Chu Thích Nhã vừa vùng vẫy vừa bị chồng nửa ôm lấy kéo lên trên lầu, cô ta hét lên, “Cút đi! Cút khỏi nhà tao! Sáu giờ sáng mai tao đến lấy nhà, nếu mày còn ở đó, tao báo cảnh sát! Tao báo cảnh sát đấy!”
Phòng khách yên tĩnh lại.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cậu, nheo lại mắt, cười suy tư.
An Mặc Đồng, đúng không?
……………
Chu Quảng Phúc lúc sinh tiền an bài cho An Mặc Đồng một chỗ ở sang trọng trong một khu dân cư nhỏ phía tây thành phố.
Từ phía đông đi đến phía tây thành phố, An Mặc Đồng chuyển xe ba lần, đến nơi thì đã chín giờ tối.
Cậu mở cửa vào nhà.
So với căn biệt thự nọ, căn nhà này mộc mạc hơn rất nhiều, nhưng vẫn có bầu khí dục diễm tương tự.
Mặc Đồng cởi giày, giẫm lên sàn nhà lành lạnh, bàn chân hơi phát đau vì đi bộ dễ chịu hơn rất nhiều.
Cậu trước tiên vào nhà bếp, mấy chai lọ thủy tinh đều rỗng không.
Bình thường Chu Quảng Phúc cũng không phải ngày nào cũng đến, Mặc Đồng cũng không tự nấu ăn.
Đầu hơi phát đau, Mặc Đồng từ trong tủ bếp lôi ra một hộp thuốc nhỏ, lấy ra một viên Aspirin, sau đó lấy thêm chút nước, một ngụm nuốt vào. Nếu không nhanh uống thuốc, lát nữa đau đầu là vô vọng.
Thật ra thuốc đã không làm dịu được cái loại đau đớn này nữa rồi, nhưng cậu kiên quyết không uống nhiều.
Cậu tự khắc chế bản thân, không được phụ thuộc vào thuốc, không được nghiện.
Cậu phải giữ cho được ranh giới cuối cùng này.
Uống thuốc xong, cậu lại lấy ra nửa hộp bánh bích quy ăn, sau đó trở về phòng bắt đầu dọn đồ.
Thật ra thì cũng không có gì để mà dọn. Trong nhà này chẳng có cái gì thật sự thuộc về cậu.
Bất quá là một ít sách.
Mặc Đồng rất nhanh đem sách cất vào trong ba lô. Lại vào phòng ngủ lấy quần áo.
Đẩy cửa phòng ngủ, lớp ký ức mang vị *** đãng cùng với hơi máu mơ hồ như một lớp tro lao thẳng đến.
Mặc Đồng vội vã bật đèn, mở cửa sổ để gió thổi vào, thở mạnh hai cái, cố gắng mở mắt ra, không nhìn đến chiếc giường xa hoa cực lớn trong phòng.
Thường ngày, chỉ cần Chu Quảng Phúc không đến, cậu sẽ ngủ ở phòng khách.
Nhưng có một lần bị Chu Quảng Phúc nửa đêm trở về phát hiện.
Chu Quảng Phúc bật đèn phòng khách, tựa người vào cửa, cũng không nói gì, như cười như không quan sát cậu một hồi.
Mặc Đồng nhanh chóng phủ thêm áo khoác, tay áo còn chưa xỏ vào xong đã bị Chu Quảng Phúc nắm tóc lôi vào phòng ngủ chính, vứt lên chiếc giường to.
Chu Quảng Phúc gần sáu mươi tuổi nhưng cao to cường tráng, vẫn còn có sức mạnh hồi trẻ rèn được nhờ làm việc nặng. Đó là chuyện cho đến giờ lão vẫn luôn tự hào.
Thiếu niên gầy yếu mười tám tuổi, ngay cả cơ hội vùng vẫy cũng không có.
Đầu Mạc Đồng đánh vào đầu giường, cái loại đau nhức khó chịu này còn chưa kịp tán đi, bóng người cao to đã liền ép xuống.
Nhiều lần trước đây, Mạc Đồng luôn nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu nghĩ đến những chuyện khác.
Cậu còn nhớ rõ, lúc còn nhỏ đi xem “The Sound of Music”, cô giáo trong phim hát: Mỗi khi tôi không vui, tôi sẽ nghĩ đến những chuyện vui vẻ.
Nhưng hôm đó, đầu cậu bị đụng rất đau, hai tai ong ong, cậu không có cách nào đem tư duy mình kéo ra khỏi cơn đau xé ruột gan từ thân thể truyền tới.
Tròn một đêm. Kỳ thực Chu Quảng Phúc đến lần thứ hai thì đã không còn khí lực gì nữa rồi.
Nhưng lão có cách khiến cho cái cậu bé này trên giường đau đến quằn quại.
Giọng nói tinh thuần của cậu phát ra tiếng rên rỉ cùng van xin thực sự khiến lão hưng phấn không ngớt.
Sắp hừng đông thì, Chu Quảng Phúc thở hồng hộc, vỗ vỗ mặt của Mặc Đồng, vốn đã gần như hôn mê.
“Nếu đã chọn con đường thế này, thì cam tâm hay không cam tâm, tình nguyện hay không tình nguyện đều phải đi. Ai bảo tao có tiền, ai bảo mày không mở mắt mà đi đầu thai làm con tao?”
Mặc Đồng nghe lão nói, trên mặt lướt qua một nụ cười nhẹ như khói.
Cậu đem cả miệng đầy máu tanh cố nuốt lại vào bụng.
……………..
Mặc Đồng thở hổn hển một chút, cậu mở tủ quần áo, không nhìn đám quần áo phục sức xa hoa chất đầy tủ, lấy ra lúc đầu mình đem đến hai chiếc sơmi, T shirt, hai cái quần jeans, còn có một chiếc áo len cao cổ hơi cũ. Trước kia Chu Quảng Phúc muốn vứt hết những thứ y phục này, nhưng Mặc Đồng nói đến trường không muốn mặc quá khoe khoang, Chu Quảng Phúc nghĩ lại cũng đáp ứng.
Chiếc áo len xanh đen kia là Mặc Đồng quý nhất.
Đó là khi cậu vào cấp ba, một vị giáo viên thấy cậu mùa đông mà chỉ mặc chiếc áo len mỏng lét như giấy lại còn chật, tốt bụng đan cho cậu.
Mặc suốt hai ba năm đã hơi sùi lông, nhưng cậu vẫn không nỡ vứt đi, xem nó như bảo bối, đi đâu cũng mang theo.
Mặc Đồng vội vã nhét y phục vào túi, ra khỏi phòng ngủ.
Tay cậu chạm phải cái gì vuông vuông cưng cứng, không khỏi lấy ra xem thử.
Đó là một khung ảnh.
Bên trong có một bức ảnh chụp.
Trong ảnh là một người đàn ông còn trẻ, ôm một cậu bé bốn năm tuổi, khuôn mặt hai người như đúc từ cùng một khuôn.
Mặc Đồng ngồi trên sàn nhà, chăm chú nhìn tấm ảnh, nhìn một lúc lâu rồi lại cho vào túi, dùng y phục đè lên.
Đồng hồ gõ mười một tiếng.
Mặc Đồng đeo vào chiếc ba lô cũ, ra khỏi cửa, vứt chìa khóa vào cống thoát nước.