CHƯƠNG 50
Từ sau ngày đó, An Nhiên và Chu Thích Hoài yêu nhau.
“Đó là những ngày tốt đẹp nhất đời tôi.” Chu Thích Hoài khép hờ mắt nói.
Anh ta quan tâm đến việc học của cậu, khích lệ cậu giành hạng nhất toàn khối, chăm lo cho sức khỏe cậu; có một thời gian, cơ thể niên thiếu tăng trưởng đặc biệt nhanh, thường thường thấy đau chân, anh ta mỗi ngày đều dẫn cậu đến một cửa tiệm nhỏ cách trường ba con phố, uống một bát chiêu bài đầu cốt thang. Chu Thích Hoài nghĩ, bát canh kia ngon hơn canh của bất cứ nhà hàng cao cấp nào cậu từng uống qua.
Cậu thiếu niên trẻ tuổi thường hăm hở ôm lấy thắt lưng An Nhiên, tha thiết nói, thầy, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, chúng ta cũng đừng xa nhau được không? Cuối cùng rồi sẽ có cách, chúng ta sẽ ở bên nhau đúng không?
Ngày ngày đều tốt đẹp như vậy, chỉ trừ chút ưu sầu lúc nào cũng nhuộm giữa đôi mày của An Nhiên.
Trong lòng anh ta thấy hổ thẹn, cái hổ thẹn đó lẫn vào giữa niềm vui sướng khi yêu, giống như áng mây đen thỉnh thoảng lướt qua bầu trời.
Ánh mắt Chu Thích Hoài rơi xuống trên mặt Mặc Đồng, khuôn mặt kia đã mất hết nhan sắc, “Thầy An khi đó vẫn thường nhắc đến cậu đấy, ông ta luôn nói cậu đáng yêu thế nào, đeo người ra sao, còn nói mắt cậu đẹp như thế nào, nên ông ấy mới đặt tên cho cậu là Mặc Đồng.”
Mặc Đồng muốn vùng tay ra, nhưng thể nào cũng không được; bàn tay kia như gọng kìm, kềm chặt cậu, giống như đang kéo cậu chìm xuống vùng nước sâu tối ngòm.
Mặc Đồng nhìn Cha, sắc mặt Cha cũng như tro tàn, nhưng vẫn còn vài phần trầm tĩnh.
Cuối cùng, khi sắp đến kỳ thi đại học, chuyện của Chu Thích Hoài và An Nhiên bị phát hiện.
Vợ An Nhiên dẫn theo con dọn nhà đi, An Nhiên không tìm được họ. Chu Thích Hoài cũng bị cha mình giam lỏng ở nhà.
Thời gian đó, An Nhiên gần như phát điên.
Một ngày, Chu Thích Hoài trốn khỏi nhà.
Cậu tìm đến An Nhiên.
Cậu nói, thầy, chúng ta đi thôi, đi thật xa, tất cả êm xuôi lại rồi, chúng ta lại đi tìm bé Mặc Đồng, được không? Được không? Được không?
An Nhiên nhìn cậu thiếu niên đột nhiên trở nên tiều tụy, đôi mắt luôn ngập ánh mặt trời bi thương nhìn mình, anh ta gật đầu đáp ứng.
Hai người hẹn nhau, ba ngày sau, gặp nhau trước một sạp báo ở nhà ga phía tây N thành.
“Nhưng hôm đó, tôi không gặp được ông ta.” Chu Thích Hoài nói, “Tôi gặp chính là cha mình.”
Bọn họ đem Chu Thích Hoài về nhà, lại có thêm nhiều người hơn nữa được phái đến canh chừng cậu, khi cậu bệnh nặng một trận, Chu Quảng Phúc đưa cậu ra nước ngoài.
Hai tháng sau, Chu Thích Hoài tìm cách trốn khỏi căn nhà ở Canada.
Lần này, cậu đi rất gấp, tiền mang theo trên người sau khi mua vé máy bay thì không còn lại bao nhiêu.
Khi cuối cùng lần được về đến sân bay Nam Kinh cũ, cậu chỉ còn đủ tiền mua một chiếc bánh mì ăn lót lòng.
Cậu đi xe của sân bay vào thành phố, chưa kịp đứng vững thì đã bị người của cha tìm thấy.
Cha cậu đau đớn nhìn cậu thiếu niên, cậu gầy gần như chỉ còn da bọc xương.
Chu Quảng Phúc nói, đồ ngốc, mày biết ai nói cho bọn tao biết chỗ hẹn của mày không? Chính là An Nhiên.
Chu Thích Hoài cười nói, tôi không tin, tôi không tin! Tôi không tin là thầy làm đâu.
Chu Quảng Phúc lấy ra một mảnh giấy đưa cho cậu xem, trên giấy là nét chữ cậu rất quen thuộc.
Mày nhìn cho rõ, khi mày vì nó chết lên chết xuống, nó lấy của cha mày ba mươi vạn. Nó cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, con à, nó đem con bán đấy con biết không? Yêu đương cái chó gì? (nguyên văn là vậy á -___-) Đàn ông đàn bà còn chưa nói tới nữa là, hai thằng đàn ông thì còn có thể yêu đương cái gì?
Cậu thiếu niên xiết chặt mảnh giấy mong mỏng kia, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại gục xuống.
Sau khi tỉnh lại, cậu nói với Chu Quảng Phúc, cha, tôi nghĩ thông rồi. Mai tôi sẽ trở về. Sau này sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa, không nghĩ đến người kia nữa.
Nhưng, đêm đó, cậu tự sát.
Cậu dùng một con dao gọt trái cây sắc lẻm cứa mạnh vào cổ tay. Sau đó, cậu ngâm tay vào bồn tắm tràn nước ấm.
Nhìn từng giọt từng giọt máu đỏ thẫm lan ra trong nước như thể ráng chiều.
Đó là dòng máu nóng hổi của chính cậu.
Cậu nói thầm trong lòng, thật ra tôi không muốn chết, tôi không chết, tôi chỉ là đem dòng máu nóng hổi yêu thầy này thả hết đi.
Đợi khi tôi sống lại, tôi sẽ làm một người còn nhẫn tâm hơn thầy!
Cậu không chết.
Cậu được cứu.
Hai tháng sau, Chu Thích Hoài lại bị đưa sang Canada. Lần này đi, là mười năm trời.
Chu Thích Hoài cuối cùng buông tay Mặc Đồng, nâng cổ tay trái của mình lên.
“Ở đây vốn có một vết sẹo rất sâu, sau tôi tìm bác sĩ xóa đi. Vì,” anh ta cười, “vì nó quá giống một cái miệng cười nhạo báng, cười tôi đã từng si mê đến thảm hại như vậy.”
Anh ta nhìn An Nhiên. “Nhưng thầy An à, thầy nghĩ, loại chuyện như vậy tôi sẽ quên sao? Suốt mười mấy năm qua tôi luôn nghĩ, nhất định phải trở về, tìm thầy, sau đó khiến thầy phải nhận lấy một hậu quả mà thầy đáng phải nhận. Rồi, tôi phát hiện Mặc Đồng. Quả báo là có thật, đúng không thầy An? Tôi cư nhiên thấy Mặc Đồng trong lễ tang cha mình. Thầy An, thầy cầm nhiều tiền như vậy rồi đâu cả rồi? Mẹ Mặc Đồng không cho thầy gặp con à? Sao thầy không nói với bà ta rằng thầy có rất nhiều tiền? Thật đáng tiếc, nếu lúc đó vợ thầy tha thứ cho thầy, vậy ít ra, Mặc Đồng sẽ không chịu khổ nhiều như vậy, cũng sẽ không bị cha tôi chà đạp. Xem ra, sự bội bạc của thầy cũng không thật sự đem đến cho thầy bao nhiêu cái tốt. Thầy xem, cậu ta giống thầy đến vậy. Bởi vậy tôi nghĩ, nếu như, tôi lại tạo ra một người đau khổ tuyệt vọng như tôi ngày xưa, mà người đó lại chính là con thầy, người quan trọng nhất trong lòng thầy, không phải thế sẽ càng thú vị hơn là trừng phạt bản thân thầy sao?”
Anh ta đột nhiên ra sức kéo Mặc Đồng, kéo cậu lảo đảo xông đến trước mặt An Nhiên.
“Thầy, thầy xem. Thầy xem cái đau đớn, tuyệt vọng trong mắt cậu ta, cùng tôi hồi đó, giống như đúc vậy. Hiện giờ, thầy à, tôi nghĩ, thầy đã bị trừng phạt nặng nhất, lớn nhất rồi đúng không?”
Anh ta chậm rãi đứng dậy.
Đi đến cạnh Mặc Đồng, cúi người ghé vào bên tai cậu nói rất, rất nhỏ, “Đúng ra, chúng ta, là có cơ hội. Hiện tại, không thể nữa rồi. Tôi không thể, để tình và ái cả đời mình bị cha con các người nắm lấy trong lay mà đùa bỡn.”
Đi đến cửa, Chu Thích Hoài quay đầu lại nhìn một lần cuối.
Đúng lúc, đôi mắt đen của Mặc Đồng nhìn sang.
Một mảnh đen láy như mực, mang theo thiên ngôn vạn ngữ.
Ánh mắt kia, sâu đến vậy, đau đến vậy, khắc vào tim Chu Thích Hoài.
Anh ta không nhận ra, giống như bản thân mình ngày xưa, giống như Mặc Đồng ngày hôm nay, trong mắt anh ta tràn đầy tuyệt vọng cùng đau thương.