CHƯƠNG 8
Mặc Đồng đi vào sân trường.
Ngôi trường đại học này có thảm cây xanh mướt rất đẹp, đặc biệt con đường lớn rợp bóng cây này là đẹp nhất. Cành lá của hai hàng ngô đồng bên đường gần như đan vào nhau giữa trời, tạo thành một mái vòm xanh lục lộng lẫy.
Năm đó, khi Mặc Đồng nhận được giấy báo trúng tuyển vào khoa Kiến trúc của đại học này, cậu từng đi tới lui dưới mái vòm này suốt một buổi chiều.
…………………….
Mái vòm này giống như một đường hầm, một đầu hướng về cuộc sống cậu vẫn hằng mơ uớc, một đầu lại nối với cuộc sống vừa chán chường vừa vô vọng, cái cuộc sống mà cậu bị bẫy lại trong đó suốt mười tám năm. Cậu tiến vào hay lui ra đây?
Mẹ không có khả năng cấp học phí cho cậu, từ lâu bà đã nói chắc nịch như vậy.
Việc duy nhất Mặc Đồng có thể làm là đi làm thuê, thừa dịp nghỉ hè mà liều mạng làm thuê, mong rằng có thể để dành đủ tiền, vô vọng, kiên trì như con kiến mà muốn rung cành cây.
Cậu làm ba việc khác nhau, buổi sáng đi giao sữa, buổi chiều giúp người ta trông cửa hàng, buổi tối lại đến rửa chén ở một nhà hàng, lúc nào cũng hơn mười một giờ mới quay về căn nhà đang ở nhờ. Có lúc quá muộn, cậu xin ông chủ cho ở lại trong căn phòng nhỏ sau nhà hàng, ông chủ nghĩ tiện thể để cậu trông cửa hàng nên cũng chấp nhận.
Cậu quá mệt, nên chiều hôm sau, khi đạp xe đến tiệm sách nhỏ thì mơ mơ màng màng mà đi ngược chiều, đụng phải chiếc xe đậu ven đường của Chu Quảng Phúc, làm trầy một mảnh nhỏ.
…………………………………..
Tài xế xuống xe, hùng hổ kéo áo cậu, chỉ cho cậu thấy vết trầy nhỏ, đòi cậu bồi thường.
Mặc Đồng đầu đổ mồ hôi, một giọt lóng lánh đọng lại trên lông mi, giọng run run hỏi phải bồi thường bao nhiêu.
Tài xế nói vài chữ.
Mặc Đồng ngỡ ngàng nhìn hắn, trong mắt chầm chậm dâng lên một tầng nước.
Chu Quảng Phúc vừa từ trên xe bước xuống, nhìn cậu thiếu niên có đôi mắt xếch [1] sóng sánh nước nổi trên khuôn mặt gầy thanh bạch, cả người thanh thanh đạm đạm, trong lành thanh sạch nhưng lại hoảng sợ bất lực.
Lão cười rộ lên, quát tay tài xế, “Một vết xước nhỏ thì có gì nghiêm trọng đâu? Theo ta lâu như thế rồi mà còn nhỏ nhen vậy, làm mất mặt ta! Sao không xem con nhà người ta có bị thương hay không, có cần đi bệnh viện không?”
Lúc này Mặc Đồng mới cảm thấy nơi va vào đất khi bị ngã đau rát lên.
Chu Quảng Phúc giúp cậu gọi điện cho chủ tiệm sách, đưa cậu đi bệnh viện băng bó vết thương, lại còn đưa cậu đến một căn nhà của Chu gia nghỉ ngơi.
Trong nửa ngày này, lão đã biết rõ tình cảnh của Mặc Đồng.
Chu Quảng Phúc ngồi trên chiếc sofa lớn làm bằng da thật, nói với Mặc Đồng, “Cậu theo ta đi, ta tạo điều kiện cho cậu đến trường, cậu muốn học đến học vị cao bao nhiêu đều được.”
Khi đó, Chu Quảng Phúc vừa thoát khỏi một phụ nữ giả mang thai làm phiền, lão quả thật mất hứng thú với phụ nữ. Có người giới thiệu cho lão cách chơi mới, nói rằng thiếu niên trẻ tuổi so với phụ nữ càng mất hồn.
Lão qua lại với hai tên trong nghề, mất hồn nhưng lại không hề thỏa mãn.
Khi lão vừa thấy cặp mắt trong suốt kia của Mặc Đồng, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là muốn xem thử lúc trên giường, ánh mắt kia sẽ phong tình mỹ lệ đến thế nào.
Mà Mặc Đồng lúc đó không hề biết “theo ta” có ý tứ gì.
Cậu chỉ là lòng đầy cảm kích mà nhìn người đàn ông tuy đã có tuổi nhưng vẫn cao to cường tráng kia.
Mãi đến không lâu sau, khi cậu bị tên đàn ông đó kéo lên giường, đặt dưới thân, cậu mới hiểu được hàm ý của hai chữ “theo ta”.
…………
Mặc Đồng thường nghĩ, nếu lúc đó cậu không đi ngược chiều, không gặp phải Chu Quảng Phúc, cuộc sống của cậu sẽ như thế nào?
Sắc trời dần tối, Mặc Đồng từ trong túi rút ra tấm danh thiếp nọ, nắm chặt trong tay, nắm đến đổ mồ hôi, nhưng bướng bỉnh không chịu nhìn địa chỉ trên đó dù chỉ một cái.
Dường như kéo dài một chút lại có thể cách xa cái số phận đang dần nhích tới này thêm một chút.
Cậu nhớ khi xem Lôi Vũ, Phồn Y nói, một người phụ nữ không thể chịu hai đời khuất nhục. [2]
Vậy còn nam thì sao?
Cậu lại nhớ một bạn học từng nói, con trai a, có được đặc quyền không cần phải để ý chuyện trinh tiết.
Cậu cuối cùng buông tay, mở tờ giấy bị vo lại nhăn nhúm. Hệt như lòng cậu lúc này, đầy vết nhăn, vết vết đều tím bầm đáng sợ.
Thì ra, đó là địa chỉ một phần riêng biệt trên tầng cao nhất của tòa nhà đặt công ty của Chu gia.
Mặc Đồng đứng ở cửa, nhìn cánh cửa nâu sẫm bóng loáng mơ hồ phản chiếu thân ảnh cậu, khuôn mặt mờ nhạt không nhìn rõ.
Hồi lâu, cậu gõ cửa.
………………………..
[1] Nguyên văn: đan phong nhãn 丹风眼, chỉđôi mắt một mí hẹp và dài, khóe mắt hơi xếch, vốn gọi đan phượng chi nhãn (mắt giống chim phượng). Cũng đôi mắt hẹp dài, khóe mắt hơi xếch, nhưng nếu là hai mí thìđược gọi là phượng nhãn 凤眼.
[2] (Cái này ai đã từng xem Lôi Vũ thì đã biết rồi, mình chỉ chú thích một chút về Phồn Y cho những ai chưa xem, để mọi người đều hiểu về ẩn ý của tác giả trong câu văn này)
“Lôi Vũ” là một vở kịch nổi tiếng của Tào Ngu. Vở kịch kể về câu chuyện kéo dài suốt ba mươi năm của gia đình họ Chu chỉ trong bốn màn kịch, diễn biến khoảng một ngày một đêm. Trong vở kịch này, Phồn Y là một cô gái trẻ nhưng gả cho một người đàn ông đứng tuổi là Chu Phác Bình. Cô lại có quan hệ bất chính với Chu Bình, đứa con cả do Chu Phác Viên dan díu với một người tớ gái mà sinh ra… Ai có hứng thú muốn biết về Lôi Vũ thì có thể xem kịch bản đăng trên VN Thư quán.