Ấn Thương đưa tay giải huyệt đạo cho Thu Địch Phỉ, sau đó như có điều suy nghĩ nói “ ngươi đừng nên cao hứng quá sớm, đi gặp hoàng thượng, chưa chắc đã là chuyện tốt”
Thu Địch Phỉ cảm thấy lời của Ấn Thương không chút hảo tâm nên nhịn không được mà cãi lại “ không cắt được ngón tay của ta nên trong lòng không thấy thoải mái phải không?” còn trù ta, thật là xấu.
Ấn Thương liếc Thu Địch Phỉ một cái, không muốn cãi nhau với nàng mà mang nàng theo công công rời đi.
Thu Địch Phỉ đi qua mấy lượt hành lang gấp khúc, nương theo ánh trăng, lặng lẽ đánh giá từng ngọn cỏ gốc cây, trong lòng thầm nghĩ: hoàn cảnh nơi này thật tốt, rõ ràng là đường hành lang có thể làm thẳng tắp mắc chi lại làm uốn éo loạn cào cào như vậy? xem ra không phải Lăng quốc có tiền, tiêu xài phung phí mà chẳng qua người của Lăng quốc quá rảnh, không có việc gì làm nên vẽ vời lung tung.
Đi tới, đi tới, Thu Địch Phỉ đột nhiên hỏi Ấn Thương bên cạnh “ không phải phủ đệ của vương gia đều phải dựng bên ngoài cung sao? sao phủ của vương gia ngươi lại thiết lập trong hoàng cung?”
Ấn Thương rất có trách nhiệm chủ nhà, nhiệt tình giải đáp “ bởi vì Hoa vương gia chúng ta còn chưa lấy vương phi, đợi khi nào người thành gia lập thất thì sẽ chuyển ra phủ đệ ngoài hoàng cung”
Thu Địch Phỉ trong lòng thầm nghĩ: xem ra vương gia nhà ngươi miệng còn hôi sữa ah, thê tử còn chưa có nữa kìa…
Cùng với tỷ tỷ đã được người hôn qua một lần thật sự là chênh lệch nhau quá xa ah…
Khi Thu Địch Phỉ và Ấn Thương đến trước cửa đại điện của hoàng cung Lăng quốc, thì công công đứng ngoài cửa liền cất giọng the thé thông bái, công công phía bên trong cũng rất phối hợp, lanh lảnh nói báo lại là quốc quân phê chuẩn cho hai người bọn họ vào diện kiến.
Vì vậy Thu Địch Phỉ dưới sự dẫn dắt của Ấn Thương, đi vào đại điện.
Trong điện, ánh nến chiếu sáng lung linh soi rõ khung cảnh xa hoa phú quý của hoàng cung, Thu Địch Phỉ ngẩng đầu nhìn vị nam nhân chễm chệ trên ngai vàng kia, thấy hắn tuổi không cao lắm, tầm trung niên, mặt mày tuấn tú phi phàm, sáng sủa, dù không thiên hạ vô song như Mộ Thiên Sơn nhưng cũng là rồng trong loài người.
Chỉ có điều giữa hai hàng lông mày lệ khí ngưng kết, âm miên không tan, xem ra không phải là một người tốt tính.
Mỹ nam thấy Thu Địch Phỉ không kiêng nể gì mà ngẩng đầu dò xét hắn thì cười cười, thanh âm quỷ dị nói “ thì ra thần tử Mẫn quốc đều là những người không có quy củ sao? mặt của quả nhân ngươi muốn nhìn là nhìn như vậy sao?”
Thu Địch Phỉ không biết vì sao khôn chút e ngại vị hoàng đế dị quốc này, hơn nữa nàng là người Mẫn quốc, ở trước mặt hoàng đế âm dương quái khí của nước khác này, nàng cảm thấy dù hắn có mạnh mẽ, cao quý thế nào thì cũng không có đạo lý quản được nàng.
Cho nên Thu Địch Phỉ sau khi bị hoàng đế Lăng quốc quở trách thì ôn nhu đáp lời “ hồi bẩm hoàng thượng Lăng quốc, ta chưa từng tới hoàng cung Mẫn quốc, đương nhiên chưa từng nhìn thấy hoàng đế nước ta, cho nên ta thực sự không biết biết việc ngẩng đầu nhìn hay cúi đầu nhìn cùng quy củ không cho phép nhìn…thỉnh hoàng thượng Lăng quốc thứ tội”
Thu Địch Phỉ nhiều lần nhắc tới Lăng quốc, Mẫn quốc, ý tứ rất rõ ràng: ngươi lo quản chuyện nhà ngươi đi, đừng có chỏ mũi vào chuyện của nước ta.
Thu Địch Phỉ nói vừa xong, liền cảm thấy lệ khí giữa hai hàng lông mày của hoàng đế Lăng quốc càng thêm nặng. Hắn đứng dậy, chậm rãi đi về phía nàng.
Thu Địch Phỉ cũng đứng thẳng lưng, chuẩn bị tùy thời nghênh đón ánh mắt của hắn.
Kết quả…
Lăng hoàng đế đi tới trước mặt… Ấn Thương bên cạnh Thu Địch Phỉ, hai mắt không nháy nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi mở miệng nói “ có thể làm cho ngươi tiến cung một lần thật không dễ dàng gì”
Thu Địch Phỉ vụng trộm liếc mắt nhìn Ấn Thương, cảm thấy hắn tràn đầy ẩn nhẫn và lo lắng, muốn nói lại thôi, trương ra khuô mặt u ám nhìn Lăng hoàng.
Hồi lâu mới nghe đồng chí Ấn Thương dùng hết sức nói “ hoàng thượng, tiểu muội ta…Doanh phi, nàng gần đây tốt chứ?”
Lăng hoàng hất tay áo khẽ hừ một tiếng “ tốt, rất tốt, ta đang nghĩ có nên phế hoàng hậu rồi đưa Doanh nhi lên thay hay không, như vậy người làm đại ca như ngươi cũng yên tâm cho muội muội bảo bối của mình ah”
Thu Địch Phỉ trong nội tâm nhịn không được run lên: sao một vị lãnh đạo xuất chúng lại cư xử quái dị như thế? Đồng chí Lăng hoàng này âm tình bất định, biến hóa bất thường, có thể sánh với đại ca vô thường của nàng nha.
Lăng hoàng vừa nói có ý định phế hậu, Ấn Thương đã không nói hai lời mà quỳ xuốn,g Thu Địch Phỉ nhìn hắn, trong lòng rối rắm: nàng có cần phải quỳ theo hắn không? nhưng mà hắn đâu phải là hoàng đế của nàng, hơn nữa vị hoàng đế này dường như có ý đồ không tốt với Mẫn quốc của nàng, giờ nàng mà quỳ trước mặt hắn thì có bị tính là phản quốc không?
Thu Địch Phỉ còn đang do dự thì Ấn Thương đã lên tiếng “ xin hoàng thượng hãy đối xử tử tế với tiểu muội, Ấn Thương không cầu gì hơn”
Lăng hoàng lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Ấn Thương, không nói gì nữa, chỉ “hừ” một tiếng cực kỳ khó chịu.
Lăng hoàng quay đầu nhìn về phía Thu Địch Phỉ, dò xét một lúc mới mỉa mai nói “ đây là nghĩa muội của Mộ Thiên Sơn Mẫn quốc sao? con mắt thẩm mỹ của hắn từ lúc nào đã gắn dưới lòng bàn chân rồi?”
Thu Địch Phỉ ân thầm ghi nhớ những lời của Lăng hoàng, thầm nghĩ: đợi khi ta gặp lại vô thường đại ca, nhất định sẽ thêm mắm dặm muối cho hắn nghe, để coi hắn xử ngươi thế nào.
Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là hoàng đế thì có thể vũ nhục tất cả thiên hạ, ngươi dám đụng chạm tới vô thường đại gia thì ngươi chết chắc rồi.
Ấn Thương đầy trách nhiệm mà trả lời cho hoàng đế “ đây đúng là nghĩa muội của Mộ Thiên Sơn, trên đường hạ thần mang nàng về nước, phát hiện trên cánh tay của nàng có dấu thủ cung sa, mà thủ cung sa này trong thiên hạ chỉ riêng Thiên Khuyết cung mới có, hơn nữa trước khi thám tử chúng ta đưa tin, hạ thần đám chắc nàng chính là nghĩa muội Thu nhi trong truyền thuyết của Mộ Thiên Sơn”
Thu Địch Phỉ hơi nghiêng đầu, hung hăng trừng Ấn Thương.
Thối! Không biết xấu hổ! cánh tay của cô nãi nãi ta khi nào tới phiên ngươi có thể nhìn? Chờ đó cho ta, có cơ hội cô nãi nãi ta nhất định sẽ móc mắt của ngươi làm bi bắn chơi ah.
Lăng hoàng đi đến bên cạnh Thu Địch Phỉ, tươi cười âm trầm, cúi đầu đánh giá tỉ mỉ. Ngay lúc Thu Địch Phỉ cảm giác sau lưng hơi mát thì Lăng hoàng đột nhiên nắm cánh tay nàng, vé nửa ống tay áo lên, dấu son đỏi chói diễm lệ lập tức phơi bày.
Lăng hoàng hừ hừ cười lạnh , thả cánh tay của Thu Địch Phỉ xuống, muội đệ nhất thiên hạ nghiến răng nghiên lợi, trong lòng thầm tính toán: móc mắt bắn bi không chỉ có Ấn Thương mà sẽ tính luôn phần của ngươi.
Lăng hoàng quay người, chậm rãi bước thảnh thơi đi về phía ngai vàng, ưu nhã xốc long bào lên, ngồi xuống, không đếm xỉa gì tới Ấn Thương vẫn còn quỳ trên mặt đất, nói “ đứng lên đi, trẫm có chuyện giao cho ngươi làm, ngươi xử lý cho tốt, làm cho tâm tình của trẫm tốt hơn thì đêm nay trẫm có thể đi tới chỗ Doanh nhi ah. Ngươi lấy dao, chặt cánh tay có thủ cung sa của nha đầu này rồi sai người mang tới Thiên Khuyết cung”
Lăng hoàng nói rất nhẹ nhàng, Thu Địch Phỉ lại toát mồ hôi lạnh.
Dân chúng của quốc gia này thật là xui xẻo, có một vị quân chủ khát máu như vậy. Quá thú tính, thú tính quá rồi, không còn chút nhân tính gì nữa rồi.
Hèn chi Ấn Thương lại nói với nàng gặp hoàng đế chưa chắc là chuyện tốt, thì ra là do hắn lo lắng cho nàng. Hừ, dù sao hắn chỉ muốn cắt một ngón tay của nàng, còn tên cẩu hoàng đế này thì đòi chặt cả cánh tay.
Thu Địch Phỉ còn đang lo lắng cho cánh tay của mình thì Ấn Thương đã lên tiếng nói với tên quân chủ cầm thú “ hoàng thượng, như vậy sợ là không ổn đâu, nếu Mộ Thiên Sơn vì chuyện nghĩa muội mình bị tàn phến mà nổi giận, cấu kết với triều đình Mẫn quốc, vậy chẳng phải chúng ta không trộm được gà còn mất thêm nắm gạo sao?”
Thu Địch Phỉ trong lòng vô hạn xem thường liếc mắt nhìn hai tên cầm thú trước mắt.
Quá vô sỉ rồi! quần chúng và chính phủ nước người ta đoàn kết với nhau thì liên quan gì một đám dị quốc như các ngươi mà cứ thích chõ mũi vào, còn nói cái gì mà “cấu kết”. Phi, nghĩ thế nào vậy? vì tham vọng độc bá thiên hạ mà ra sức công kích và gây xích mích nội bộ nước khác sao? thật sự là quá không trượng nghĩa rồi.
Lăng hoàng nghe Ấn Thương nói xong, không cho là đúng “ nếu Mộ Thiên Sơn hắn thực sự vì vậy mà cấu kết với triều đình Mẫn quốc, thì lại chặt đầu nàng đưa cho hắn, dù sao ta cũng đường đường là hoàng đế một nước, sợ hắn sao? Quả nhân nhòm ngó Thiên Khuyết tâm kinh của hắn, chẳng qua là hiếu kỳ, muốn biết môn công phu này đến tột cùng là thế nào, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng quả nhân đánh không lại hắn ư?”
Thu Địch Phỉ cảm thấy có chút buồn nôn, hoàng đế Lăng quốc này tự đại không phải ở mức bình thường rồi.
Trước kia, nàng vẫn cho rằng đại ca vô thường của nàng là đệ nhất tự cao tự đại nhưng giờ gặp gỡ được Lăng hoàng, nàng mới thấy rằng đại ca của nàng thật ra vẫn rất có chừng mực.
Ấn Thương nghe Lăng hoàng nói xong, bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, tựa hồ cảm thấy làm vậy là không ổn nhưng cũng hiểu rõ lời của mình không thể làm quân chủ thay đổi quyết định.
Lăng hoàng lạnh lùng thúc giục “ còn chưa động thủ?”
Ấn Thương bất đắc dĩ đứng lên, tiếp nhận thanh đao nhỏ sắc bén từ tay thái giám, xoay người nhìn Thu Địch Phỉ, chân thành nói “ thật xin lỗi, ngươi cố nhịn một chút”
Thu Địch Phỉ muốn khóc! Ngươi biết rõ là có lỗi mà còn làm, thật không có giáo dục ah.
Thu Địch Phỉ run run nói với Ấn Thương “ hay là chỉ cần cắt một ngón tay của ta thôi, có được không?”
Ấn Thương nhìn bộ dáng đáng thương của Thu Địch Phỉ, trong lòng không khỏi nghĩ tới tiểu muội của mình.
Lăng hoàng nói, chỉ cần hắn nghe lời, đêm nay sẽ đến chỗ tiểu muội, hắn đã thua thiệt tiểu muội quá nhiều, cho nên vì hạnh phúc của tiểu muội, hắn phải nhẫn tâm mà ra tay thôi.
Ấn Thương nắm lấy cánh tay của Thu Địch Phỉ, dùng hết sức vung thanh đao lên, chuẩn bị chém xuống…
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, thanh âm thái giám ngoài cửa lại the thé vang lên: Hoa vương gia yết kiến.
Ấn Thương nghe vậy thì ý chí cũng rã rời, cánh tay vung lên cũng không thể hạ xuống.
Thu Địch Phỉ ra sức giật cánh tay của mình từ trong tay Ấn Thương ra, sau đó chăm chú ôm trước ngực, cả người run lẩy bẩy.
Suýt chút nữa là cánh tay của nàng đã phải nói lời vĩnh biệt với nàng nha.
Hoa vương gia từ ngoài thong thả đi vào, vui vui vẻ vẻ bái kiến hoàng huynh, sau đó dừng lại trên người Thu Địch Phỉ, thoáng nhìn một cái.
Vừa lúc Thu Địch Phỉ cũng ngẩng đầu nhìn người vừa tạm cứu cho cánh tay của nàng.
Hai ánh mắt giao nhau, Thu Địch Phỉ có cảm giác Hoa vương gia khẽ giật mình nhưng rất nhanh đã trấn định, vừa lúc tên quân chủ cầm thú cũng lên tiếng “ Hoa đệ đến thật đúng lúc, ta vừa ra lệnh cho Ấn Thương chặt cánh tay của tiểu nha đầu này, ngươi đến xem náo nhiệt ah”
Hoa vương gia nghe vậy, tiến đến gần vương tọa, ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng “ hoàng huynh có thể nghe đệ nói hai câu không? Đệ cảm thấy không thể chặt tay của nàng được”
Thu Địch Phỉ thiếu chút nữa bởi vì câu nói này mà cảm động đến rơi nước mắt!
Để lung lay quyết định của tên quân chủ cầm thú, Thu Địch Phỉ nhịn không được mà tự nguyện “ đừng chặt tay của ta, cắt một ngón tay là đủ rồi, ta cam tâm tình nguyện cắt một ngón tay ah”
Hoa vương gia nghe vậy thì quay người lại, nhàn nhạt đảo qua khuôn mặt Thu Địch Phỉ một cái, sau đó quay đầu lại nói với Lăng hoàng “ cánh tay không thể chặt, ngón tay cũng không thể cắt”
Lăng hoàng nghi hoặc không thôi “Ah?” Một tiếng hỏi: “Trước kia, không phải Hoa đệ nói phải lấy một vài thứ trên người nghĩa muội của Mộ Thiên Sơn mới tốt, làm cho hắn cảm nhận được nỗi đau khi người thân bị giày vò sao?”
Thu Địch Phỉ trong lòng thầm than một câu: còn tưởng rằng ngươi là người tốt, thì ra ngươi mới là người xấu nhất, chủ ý cùi bắp này đều do ngươi nghĩ ra. Phi.
Hoa vương gia cười khẽ một tiếng hồi đáp: “Trước kia là do đệ cân nhắc không chu toàn, sau nghĩ lại mới thấy nếu giày vò nàng có thể làm cho Mộ Thiên Sơn kia trở thành kẻ địch với Lăng quốc ta, chi bằng để đệ mang tiểu nha đầu này đi, giam giữ cẩn thận, tra hỏi kỹ càng, lại phái ngươi đưa thư cho Mộ Thiên Sơn, nói cho hắn biết nghĩa muội hắn đang ở trong tay chúng ta, nếu hắn để ý tới nguy hiểm của nàng thì sẽ đáp ứng lời mời tới Lăng quốc ta, nếu Mộ Thiên Sơn không đến thì chứng tỏ tiểu nha đầu này trong lòng hắn chẳng có chút địa vị nào, khi đó muốn giết cũng đâu có muộn.”
Hoa vương gia nói xong, Thu Địch Phỉ mới chính thức cảm thấy, trong thiên hại, ai mới là người âm hiểm độc ác nhất.
Đồng chí Hoa vương gia này, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, mà một đầu toàn ý xấu, mấy câu đơn giản đã đưa ra môt loạt phương thức xấu xa khác nhau. Đúng là độc nhất chính là tâm của Hoa vương gia.
Lăng hoàng nghe đệ đệ nói xong, trầm tư suy nghĩ một lát rồi mỉm cười nói “ Hoa đệ nói cũng đúng, vậy cứ làm theo lời ngươi nói đi. Tiểu nha đầu này, ngươi cứ mang về Hoa vương phủ mà từ từ dạy dỗ đi”
Hoa vương gia thở dài tạ ơn nói “Cáo lui” xong, quay người đi đến bên cạnh Thu Địch Phỉ, nhìn thoáng qua nàng rồi nói với Ấn Thương “ mang nàng về vương phủ thôi”
Ấn Thương lĩnh mệnh, dẫn Thu Địch Phỉ đi ra ngoài điện, Thu Địch Phỉ tựa hồ như thấy hắn lo lắng nhìn thoáng qua tên quân chủ cầm thú trên ngai vàng một cái rồi mới rời đi.
Xem ra hắn cũng là một đại ca tốt, lo lắng cho muội muội của mình như vậy.
Không biết, đại ca mới của nàngcó quan tâm, lo lắng cho nàng như vậy không?