Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 9: Chương 9




Hai canh giờ trôi qua, Thu Địch Phỉ cũng đã hoàn thành lần độ công thứ nhất cho Mộ Thiên Sơn.

Thu Địch Phỉ mặc lại y phục xong xuôi mới nhẹ giọng hỏi Mộ Thiên Sơn “ đại…, ta mặc quần áo xong rồi, ngươi thì sao, đã xong chưa?” Thu Địch Phỉ không biết phải xưng hô với Mộ Thiên Sơn thế nào

Gọi đại ca thì thấy không hợp lý, cõi đời này có đại ca nào lại khi dễ muội tử của mình như vậy không?

Gọi đại gia càng không được tự nhiên, lúc cảm xúc ổn định thì còn miễn cưỡng có thể, coi như là hai từ này tượng trưng cho thân phận địa vị, không liên quan tới cảm xúc. Nhưng cố tình là chữ gia luôn được Thu Địch Phỉ gọi rất nhẹ nhàng, mà ngay cả nàng cũng thấy như khi nàng gọi cha, có sự chênh lệch bối phận.

Cho nên Thu Địch Phỉ dứt khoát thay đổi xưng hô với Mộ Thiên Sơn.

Mộ Thiên Sơn vốn muốn đùa giỡn Thu Địch Phỉ một chút, nhưng nghĩ tới nàng lúc này có lẽ đã mệt mỏi không chịu nổi thì không khỏi mềm lòng, quyết định tạm thời buông tha cho nàng.

Mộ Thiên Sơn nhớ rõ sư phụ từng nói Thiên Khuyết tâm kinh là loại công phu tà môn, trải qua bảy lần độ công, người được độ công sẽ ngày càng sảng khoái tinh thần, công lực tăng tiến vù vù mà người độ công sẽ mệt mỏi không chịu nổi, uể oải, khốn đốn. Theo hắn biết thì tình nhân của sư phụ sau bảy lần độ công cho hắn xong đã ngủ mê man suốt ba ngày ba đêm.

Mộ Thiên Sơn mặc lại y phục rồi nói với Thu Địch Phỉ “ Hương Hương muội muội, mắt ta vẫn bịt vải che kín, ngươi giúp đại ca tháo nó ra đi a?”

Thu Địch Phỉ cảm giác mệt mỏi vô cùng, nàng thầm nghĩ phải kiếm một chỗ nào đó ngủ một giấc mới được. Đưa tay tháo mảnh vải trên mắt xuống, phát hiện ra vị Vô Thường đại gia kia hai mắt vẫn bị miếng vải che kín.

Cái này cũng có thể coi là dù lưu manh thành tánh thì cũng còn sót chút phẩm chất quân tử.

Thu Địch Phỉ tiến đến kém mảnh vải trên mắt Mộ Thiên Sơn xuống, đập vào mắt hắn là đôi má tái nhợt của nàng.

Mộ Thiên Sơn lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ, rồi lại đổ từ trong đó ra hai viên dược hoàn màu đỏ tươi, đưa cho Thu Địch Phỉ một viên, ý bảo nàng ăn.

Thu Địch Phỉ duỗi bàn tay mảnh mai bé nhỏ, có chút run rẩy nhận lấy dược hoàn từ tay Mộ Thiên Sơn, ủy khuất nói ‘ Mộ đại gia, ngươi nói xem, nếu ta ăn viên dược này rồi, sau này có bị rắn cắn thì cũng là rắn chết trước ta hay không?”

Mộ Thiên Sơn bị bộ dáng của Thu Địch Phỉ làm cho vui vẻ, thoải mái cười lớn “ Hương Hương muội muội thực là thú vị a, để đại ca nói cho ngươi biết, viên dược này không phải là độc dược mà là thánh phẩm đại bổ, nó tên gọi là bách hoa đan, dù không thể làm người ta cải tử hồi sinh nhưng công dụng cũng không khác lắm. Hương Hương đã biết vì sao đại ca không cho ngươi mang theo lương khô rồi chứ? Bởi vì ta có bách hoa đan, chỉ cần ăn một viên thì không biết tới đói khát, mệt nhọc, lại làm cho mình trẻ được năm mười tuổi cũng không phải là nói xạo nha. Hương Hương muội muội ăn đi, sau đó ngủ một giấc, khi nào tỉnh lại chúng ta sẽ đi Bách Hoa cốc”

Thu Địch Phỉ bán tín bán nghi nhìn Mộ Thiên Sơn, tận mắt thấy hắn xung phong ăn viên dược bách hoa đan thì nàng mới an tâm ăn vào.

Vừa an vào, còn chưa có tận hưởng công dụng của nó thì Thu Địch Phỉ đã hối hận.

Chủ quan, sơ suất quá! Sao có thể nhìn Mộ Thiên Sơn ăn rồi nàng cũng an tâm ăn theo, bản thân hắn là người cung cấp dược, cho dù hắn có ăn vào thì đã sao, cùng lắm hao tổn chút ít thể lực, mất chút thời gian để ăn giải dược là xong, còn nàng thì khác nha.

Thu Địch Phỉ nghĩ vậy, cơ hồ muốn dùng tay móc cổ họng để ói viên dược kia ra, cùng lúc đó nàng phát hiện bách hoa đan bắt đầu hòa tan trong bụng nàng, cả người cũng dần dần khoan khoái hơn.

Thu Địch Phỉ thở dài ra một hơi thì thào cảm khái nói: “Cuối cùng cũng có một viên dược không phải là độc”

Thu Địch Phỉ yên lòng xong thì cơn buồn ngủ đã như thủy triều ập tới, nàng vội dựa vào cái bàn đổ nát bên cạnh, hai mắt nhắm lại, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Mộ Thiên Sơn nhặt ngoại bào lên, vẫn ngồi xếp bằng nhìn nàng ngủ.

Hắn cả người sảng khoái, tinh lực tràn đầy ngồi nhìn nàng mệt mỏi ngủ mê.

Mộ Thiên Sơn nghĩ hắn nên thương lượng với Thu Vạn Niên, mang nha đầu này về Thiên Khuyết cung nhưng vậy những tháng ngày sau này của hắn sẽ không còn nhàm chán nữa.

Nha đầu này quả là độc nhất vô nhị, tuy không phải tuyệt sắc nhưng có thể thường xuyên làm cho nàng khóc, khi đó nàng trở nên đẹp vô cùng.

Mộ Thiên Sơn trong lòng vô cùng khoái hoạt, nghĩ rằng hắn đường đường là đại gia đệ nhất thiên hạ, đòi một nha đầu tùy thân của trang chủ Thu Dương sơn trang cũng không tính là ủy khuất cho bọn họ đâu nhỉ?

Hắn nào biết đâu rằng, Hương Hương cô nương trước mặt chẳng phải là đệ tử của Thu Vạn Niên mà chính là đứa con gái thứ ba làm hắn buồn rầu khốn đốn…

-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^

Khi Thu Địch Phỉ tỉnh lại thì sắc trời đã sáng rõ.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, nàng cảm giác mình đã hồi phục trạng thái phấn chấn như thường ngày.

Sau khi tỉnh lại, thấy Mộ Thiên Sơn ngồi xếp bằng luyện công bên cạnh, Thuu Dịch Phỉ không phát ra âm thanh, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, nhìn thấy con ngựa lười vẫn được buộc ở bên ngoài.

Thu Địch Phỉ đi đến con ngựa vừa ôn nhu vuốt ve bờm của nó vừa lẩm bẩm “ đại lươi à, nếu hai ta có thể bỏ đi thì tốt biết bao, đáng tiếc trên người ta có độc lại mang theo nội lực phiền toái. Haizz, ta rất nhớ nhà cũng không biết mấy người trong nhà kia có nhớ tới ta không? đại lười à, nếu ta không tìm được giải dược của bán nguyệt đoạn tâm tán thì ta thực sự sẽ chết sao?”

Thu Địch Phỉ cảm thấy rất bối rối nên mới đi tâm sự với con ngựa. Theo lẽ thường thì ngựa không hiểu tiếng người, càng không biết nói tiếng người.

Thế nhưng Thu Địch Phỉ vừa dứt lời thì một âm thanh quỷ đị đã vang lên “ nếu ngươi thực sự đã uống phải bán nguyệt đoạn tâm tán thì nếu không uống giải dược đúng hạn, nhất định là chết chắc, chuyện này không cần phải hoài nghi mà quan trọng hơn là ngươi sẽ chết rất thê thảm, cảm giác đau đến tâm tê phế liệt, thất khiếu đổ máu, thực sự là rất tàn khốc a”

Thu Địch Phỉ khẽ giật mình, nhìn chung quanh một lần, không thấy có bóng người nào ngoại trừ con ngựa lười. Vì vậy nàng nói với nó “ hiện nguyên hình đi, nếu ngươi đã nói chuyện với ta thì không cần tiếp tục ngụy trang thành con ngựa nữa”

Con ngựa không thèm để ý tới lời vàng ý ngọc của Thu tam tiểu thư.

Nhưng có âm thanh kêu ai nha thật thảm thiết vang lên, kèm theo đó là một bóng hình xuyên thẳng qua nóc phòng rồi tiếp đất.

“Phanh” một tiếng

Bụi bay mù mịt.

Trên mặt đất hình thành một cái hố to hình người.

Hình người trong hố loạng choạng đứng lên, bộ quần áo đỏ tươi của hắn lúc này dính đầy bụi đất.

Áo đỏ đưa tay phủ bụi đất trên mình, còn liếc Thu Địch Phỉ một cái nói “ vài năm không gặp, Mộ Thiên Sơn sao trở nên ngu xuẩn tới mức dùng một nữ tử ngu ngốc như vậy giúp hắn độ công? Giữa ban ngày ban mặt lại đi nói chuyện với một cái ngựa, hại lão tử té từ nóc nhà xuống”

Thu Địch Phỉ bày ra vẻ mặt từ chối cho ý kiến, tiếp tục vuốt ve bờm ngựa.

Không để ý hắn

Chưa biết ai ngốc à.

Hơn nữa, nếu ta không nói chuyện với ngựa thì có thể làm ngươi rơikhỏi mái nhà sao?

Dù sao người vừa té đau, toàn thân dính đầy bụi cũng không phải ta.

Dù sao ta cũng không nói một cái ngựa, ta nói là một con ngựa a.

Trong lúc Thu Địch Phỉ ở trong lòng lên tiếng phân tích ai ngốc thì thanh âm của Mộ Thiên Sơn cũng vang lên, người đã đi ra khỏi phòng “ sư huynh, đừng xem thường nha đầu này nha. Ai ngốc còn chưa biết a. Hơn nữa nếu nàng không nói chuyện với ngựa thì có thể làm ngươi rơi khỏi nóc nhà sao, hơn nữa người vừa té đau lại toàn thân dính đầy bụi cũng không phải là nàng, hơn nữa nàng cũng không nói một cái ngựa, nàng luôn nói là một con ngựa”

Mộ Thiên Sơn vừa nói xong, Thu Địch Phỉ toàn thân chấn động, trong lòng gào to trách lão thiên gia.

Lão thiên gia a! Ngươi có để cho ta sống hay không? lúc ta không mắng hắn, hắn cũng biết được trong lòng ta đang nghĩ cái gì là sao? các ngươi đúng là hùa nhau khi dễ người khác mà. Có thể để ta giữ lại một chút ít mộng xuân của thiếu nữ trẻ tuổi làm bí mật của riêng mình không?

Người áo đỏ bị Mộ Thiên Sơn nói mấy câu thì tức giận không chịu được, chỉ tay vào hắn hung dữ nói “ ngươi…ngươi rõ ràng là giúp người khi dễ sư huynh của mình. Ngươi…ngươi mau giao Thiên Khuyết tâm kinh ra đây, ta biết rõ bây giờ ngươi không có nội lực”

Mộ Thiên Sơn đi đến bên cạnh Thu Địch Phỉ.

Mộ Thiên Sơn cười như gió xuân, phi thường vui sướng nói “ sư huynh, ta hông có nội lực, nhưng mà ngươi có dám đánh cuộc với cô nương mà ngươi cho là ngốc này không? ta dám cá là ngươi đánh không lại nàng, ngươi dám cá hay không?”

Ánh mặt trời chiếu rọi và người Thu Địch Phỉ và Mộ Thiên Sơn, làm cho toàn thân hai người như bao phủ một tầng kim quang.

Thật xinh đẹp ah

Nam tử hai mươi hai mươi tám tuổi đứng bên cạnh một thiếu nữ mười bảy tuổi lại chẳng thấy hắn già hơn.

Chỉ có chút trông chói mắt a.

Người áo đỏ vô thức nâng tay áo lên che mắt, lập tức phát hiện động tác của mình có chút ngu xuẩn, không, phải nói là phi thường ngu xuẩn liền lập tức rủ tay xuống, vẻ mặt cực kỳ khinh thường nói với Mộ Thiên Sơn “ ta mà đánh không lại một tiểu cô nương ngu ngốc nói chuyện với ngựa sao? được, ta cá với ngươi, ta mà thắng thì ngươi lập tức mang Thiên Khuyết tâm kinh giao ra đây”

Mộ Thiên Sơn khoan thai tự đắc hỏi lại “ nếu ngươi thua?”

Người áo đỏ khí thế ngất trời đáp “ ta lập tức rời đi, trong vòng mười hai ngày ngươi không có nội lực ta sẽ không đến tìm ngươi gây phiền toái”

Mộ Thiên Sơn cười tủm tỉm: “Tốt, một lời đã định!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.