___ “Cùng trời cuối đất, sống chết có nhau.” ___
Chương thứ một trăm bảy mươi sáu: Đi theo
Dương Quỳnh nhớ tới trước đó nghe được tiếng nước, sắc mặt đại biến, “Lẽ nào... là thủy công?”
Những người khác nghe xong cũng vô cùng sợ hãi. Thủy hỏa vô tình, hoàn toàn không thể khống chế.
Rất xa liền thấy một bóng đen cấp tốc chạy tới, vừa nhìn chính là một người biết võ công. Dương Quỳnh và Nguyên Hương đều đề phòng, đợi bóng đen lại gần, mọi người mới nhìn rõ đó là Mặc Diệp.
Vụ nổ đêm đó, Mặc Diệp chỉ huy Cung Ngọc Thần cứu hỏa, sau đó mất tung tích. Khang phi từng phái người tra hỏi, nhưng vẫn không phát hiện được gì. Lúc này gặp lại, bất luận là Khang phi hay Dương Quỳnh đều vừa vui vừa buồn.
“Mặc Diệp, ngươi còn sống!” Dương Quỳnh kích động nói.
Mặc Diệp chỉ gật đầu, nói với Khang phi, “Nương nương, phản quân ngoài thành dẫn nước sông vào trong thành. Đêm qua mưa to làm lượng nước tăng lên, hiện giờ nước lũ đã vào đến Hoàng cung rồi!”
Thân mình Khang phi lung lay một cái, suýt nữa cũng không đứng vững.
Mặc Diệp nói, “Nương nương, kế sách hiện giờ, người nhanh đến chỗ cao, còn có thể kéo dài một chút thời gian.”
Khang phi gật đầu, biết bây giờ không phải là thời điểm do dự, đột nhiên nhớ tới Chu Cẩm phi, “Bổn cung muốn tới Cung Hồng Huy.”
Mặc Diệp nói, “Nương nương, vừa nãy nô tài đã báo với Cẩm phi nương nương rồi, xin người yên tâm.”
Lúc này Khang phi mới nói: “Được, báo với tất cả cung nhân của Cung Lung Hoa, hồng thủy sắp tới, mọi người tự chạy!”
Mặc Diệp nói, “Nương nương, người đi trước đi, nô tài đi thông báo.” Nói xong cũng không đợi Khang phi đồng ý liền chạy vào Cung Lung Hoa.
Khang phi nhìn lại Cung Lung Hoa lần cuối cùng, cung điện hoa lệ này lát nữa có bị nước nhấn chìm hay không? Khang phi ép buộc chính mình không được nghĩ đến cảnh tượng xác trôi lênh đênh trong thành, sau đó dẫn nhóm người Dương Quỳnh đi về phía Cẩm Bình lâu.
Cùng lúc đó, Hoàng hậu, Chu Cẩm phi và các phi tần trong cung nhận được tin tức cũng nhao nhao chạy tới Cẩm Bình lâu. Trên đường Khang phi gặp được Chu Cẩm phi, thấy tất cả mọi người đều đến Cẩm Bình lâu, cho nên Khang phi tạm thời chuyển sang Lăng Tiêu Các cạnh hồ.
Lăng Tiêu Các không cao bằng Cẩm Bình lâu, nhưng cũng là kiến trúc hai tầng, có thể ứng phó với hồng thủy.
Còn chưa tới Lăng Tiêu Các, thì sức nước cực lớn của hồng thủy đã phá vỡ cửa Chính Dương, vô số cung nhân bị chìm trong nước lũ. Mọi người thấy nháy mắt nước lũ đã tới trước mặt cũng nhao nhao chạy về phía Lăng Tiêu Các.
Dương Quỳnh cấp bách kéo Khang phi, thế nhưng Khang phi là tiểu thư khuê các, đã có khi nào từng chạy như vậy? Bất luận nỗ lực thế nào, cũng không thể chạy nhanh được. Hơn nữa tất cả mọi người đã nhiều ngày không được ăn no, giờ lại gấp gáp như vậy, cho dù là Dương Quỳnh thì giờ cũng cảm thấy trước mắt toàn màu đen, bước chân lảo đảo.