Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 72: Chương 72: Mưu tính




Lẽ nào là Trịnh Quý phi? Trịnh Quý phi vẫn luôn cho người ta cảm giác nàng là người hiền lành, nhân hậu. Ngày thường không nói nhiều, cũng không tranh sủng, thoạt nhìn là người không có uy hiếp nhất. Nhưng ngoại trừ Hoàng hậu, nàng là người duy nhất sinh hạ hài tử. Dù Khang phi có thiện mưu thế nào, Cẩm phi có thông minh ra sao, không phải cũng đều mất hài tử sao? Như vậy xem ra, Trịnh Quý phi tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài. Nếu Trịnh Quý phi mưu tính chuyện này, như vậy mục đích của nàng là gì? Lật đổ Liễu gia, Trịnh Quý phi được lợi gì? Phụ thân của Trịnh Quý phi là Tể tướng đương triều. Tuy rằng Liễu gia là hoa tươi trên gấm, mỡ nấu trên lửa, nhưng xét theo quyền lực thực tế mà nói, Liễu gia không bằng Trịnh gia. Liễu gia tồn tại hay không tồn tại, dường như cũng không ảnh hưởng gì tới Trịnh gia. Liễu Thục phi có tồn tại hay không, Trịnh Quý phi cũng không bị ảnh hưởng. Như vậy, khả năng Trịnh Quý phi động thủ cũng không lớn.

Nếu không phải người trong tam phi, vậy chuyện này càng thú vị rồi. Liễu Thục phi bị trị tội, vị trí Thục phi ắt sẽ để trống. Bên dưới tính từ Trần Chiêu nghi, thì chín tần cũng có khả năng nhòm ngó phi vị. Như vậy nói đúng là chín tần cũng có thể mưu tính chuyện này. Mà có khả năng nhất chính là Trần Chiêu nghi.

Hoàng hậu ở trong lòng suy tính nhiều lần mức độ khả thi của Trần Chiêu nghi. Thế nhưng càng nghĩ càng cảm thấy nàng là hiềm nghi lớn nhất. Nếu Liễu Thục phi bị trị tội, vị trí Thục phi sẽ trống, Trần Chiêu nghi không thể nghi ngờ là người có khả năng được tấn phong nhất. Thích khách ám sát ngày đó, thương vong của tứ phi vô cùng nghiêm trọng, Sở Tu nghi một người hai mạng, cung tần thấp hơn cũng có người bị thương nặng. Nhưng Trần Chiêu nghi lại không có chuyện gì, điều này có chút không hợp với lẽ thường. Mặt khác, Hoàng hậu nhớ tới khi điều tra chuyện này, có người báo cho nàng biết Mai Tu dung phụ trách vũ đạo trước đó từng tới chỗ của nàng xin mượn khúc phổ, hơn nữa cũng từng trưng cầu ý kiến của nàng đối với việc chọn nhạc khúc.

Sau khi Mai Tu dung chọn được nhạc khúc, mới tìm vũ cơ. Có thể nói, Trần Chiêu nghi hoàn toàn có năng lực ở trong này động tay chân, do đó bảo đảm được rằng Mai Tu dung sẽ tuyển chọn nhóm vũ cơ nàng đã an bài kia. Lúc ấy Hoàng hậu có hoài nghi qua Trần Chiêu nghi, nhưng Hoàng thượng muốn áp chế việc này, không muốn công khai, cho nên liền để Mai Tu dung làm người chịu tội, kết án qua loa.

Nếu Trần Chiêu nghi và Liễu Thục phi cùng nhau mưu tính màn ám sát này, mục đích là diệt trừ tứ phi, vậy ít nhất sẽ diệt trừ hai người, cũng chính là tiền Thục phi và một người khác. Như vậy Liễu Nguyên Nhi sẽ kế nhiệm Thục phi, mà Trần Chiêu nghi cũng có thể thuận lợi tiến phong lên phi vị. Mục đích của hai người đều đạt được.

Nhưng sự xuất hiện của Thanh Diệp làm rối loạn kế hoạch của các nàng, cuối cùng chỉ giết được Thục phi, tam phi khác vẫn bình yên vô sự. Điều này làm cho Trần Chiêu nghi không thể không tiếp tục tìm thời cơ diệt trừ một người trong tứ phi. Cho nên khi tìm được Nhu Xảo thì nàng quyết định ra tay lần thứ hai. Chỗ bất đồng chính là, lần này người nàng đối phó chính là đồng minh của mình, Liễu Thục phi. Chỉ cần Liễu Thục phi chết, không chỉ làm trống vị trí Thục phi, mà chuyện nàng tham gia vào sự kiện ám sát cũng được đưa vào quan tài vĩnh viễn dưới lòng đất. Hoàng hậu nghĩ tới đây, trong lòng không nhịn được run lên, kế hoạch hoàn mỹ như vậy, thiết kế tinh diệu như thế, Trần Chiêu nghi này quả nhiên không thể khinh thường.

“Đều không phải kẻ tầm thường mà!” Hoàng hậu ngẩng đầu, trong mắt là sát ý lạnh lẽo.

Khang phi trở lại Cung Lung Hoa, bởi vì đứng bên ngoài hơi lâu nên cơ thể có chút lạnh. Thiên Linh vội vàng sai người nấu canh gừng cho nàng. Khang phi uống canh gừng xong, thân mình ấm áp trở lại, vô cùng thoải mái. Dương Quỳnh từ phía sau đến gần sát nàng, nhẹ giọng nói: “Nương nương muốn nghỉ ngơi sao?”

Giọng nói này vang lên bên tai làm Khang phi lập tức thanh tỉnh. Nàng quay đầu lại, không ngờ Dương Quỳnh ở quá gần, cánh môi của nàng liền phớt qua gò má Dương Quỳnh.

Khang phi còn chưa kịp phản ứng, Dương Quỳnh đã đưa tay cố định đầu nàng, đưa tới một nụ hôn dài.

Thân mình Khang phi dần dần vô lực, đợi cho nụ hôn dài chấm dứt, nàng đã hoàn toàn ngã vào lòng Dương Quỳnh. Nàng vì ý chí bạc nhược của mình mà tức giận. Đưa tay đẩy Dương Quỳnh một cái nói: “Ngươi cũng không thèm nhìn canh giờ, hiện tại trời vẫn sáng đấy.”

Ánh mắt Dương Quỳnh sáng lên: “Ý của nương nương là, trời tối là có thể phải không?”

Khang phi tức giận, “Ngươi đến ít thôi, bổn cung không cho ngươi tùy ý làm càn.” Có điều lời nói ra khỏi miệng, khí thế lại yếu đi rất nhiều.

Dương Quỳnh cười ha ha ôm chặt Khang phi, “Nương nương nói rất đúng. Ta đều nghe nương nương.”

Khang phi nhìn bộ dạng của Dương Quỳnh, bất đắc dĩ nói, “Ngươi trước tiên để ta ngồi dậy.”

Dương Quỳnh nghe lời buông tay, Khang phi ngồi thẳng người, cúi đầu sửa sang lại y phục cùng trang dung của mình.

“Ngươi cũng quá làm càn!” Khang phi oán giận nói.

Dương Quỳnh vô tội nhìn nàng, “Ai bảo nương nương xinh đẹp như vậy? Ta không nhịn được mà. Ngươi có biết tối qua...”

“Được rồi! Không cần nói nữa.” Mặt Khang phi lại đỏ lên.

“Được, không nói không nói, tất cả nghe theo ngươi.” Dương Quỳnh thật ra nói được thì làm được, quy củ trở lại vị trí của mình, làm phông tường.

Khang phi quay đầu lại nhìn ánh mắt của nàng, thấy nàng thật sự không tiếp tục xằng bậy, lúc này mới yên tâm. Kỳ thật Khang phi cũng không ghét tiếp xúc thân mật với Dương Quỳnh, chỉ là thân phận cung phi luôn làm nàng không thể buông bỏ. Hơn nữa, trong Cung Lung Hoa, có biết bao ánh mắt đang theo dõi, một khi bị phát hiện, hai người nhất định cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Khang phi là một người lý trí, nàng không muốn dập lửa thiêu thân. Nếu biết rõ kết quả là chết, mà vẫn muốn náo loạn, thì chết cũng chưa hết tội. Cho nên nàng rất mâu thuẫn, một mặt rất lưu luyến sự ấm áp của Dương Quỳnh, mặt khác lại bị cung quy lễ giáo ràng buộc. Nàng chỉ có thể ngẫu nhiên thả lỏng bản thân một lúc, chỉ là một lúc.

“Ngươi cũng đừng cả ngày nghĩ làm loạn. Bây giờ ngươi đã là nữ quan, trong cung này chính là một nhân vật ở nơi đầu ngọn gió. Nếu ta là những người muốn gây sự kia, thì ngươi sẽ là người ta sẽ xuống tay đầu tiên.” Khang phi cảm thấy hai người các nàng vẫn nên nói chuyện gì đó, nếu không bầu không khí này thật sự rất quái dị.

Dương Quỳnh nghe xong, cười nói: “Ta đi theo nương nương, các nàng có thể động tay chân cái gì?”

“Ngươi đừng quá khinh địch. Những người đó ngay cả bổn cung cũng dám động, huống chi là ngươi?” Khang phi nhớ tới khi mình bị giáng chức vào Lâm Phương Các, nghĩ lại còn thấy rùng mình.

Dương Quỳnh nghe được lời này, cười lạnh nói: “Người nào dám động tới nương nương, thì chính là kẻ thù của Dương Quỳnh ta.”

Khang phi nghe xong trên mặt tuy không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại rất vui. Từ nay về sau, không cần phải một mình chiến đấu nữa, mặc kệ thành hay bại, cũng sẽ luôn có người bên cạnh mình.

“Thanh kiếm Ánh Nguyệt kia của ngươi, vẫn nên tận lực không dùng đến. Hậu cung quy củ nghiêm nghặt, cho dù ngươi có Thánh chỉ, nhưng làm người khác bị thương, cũng sẽ vô cùng phiền toái.”

Dương Quỳnh nhìn thanh kiếm Ánh Nguyệt treo ở bên hông mình, nói thật, đột nhiên có thêm đồ vậy này, nàng cảm thấy rất khó chịu. Cũng may kiếm này không dài, coi như không có vướng bận gì, “Ta không phải người xúc động lỗ mãng, chỉ cần không uy hiếp tới nương nương, ta sẽ không dễ dàng ra tay.”

Khang phi cười nói: “Gần đây theo Âu Dương Đình học võ công thế nào?”

“Âu Dương Đình dạy rất tốt, chỉ tại ta quá ngốc, học cũng chẳng ra sao.” Lời này của Dương Quỳnh cũng không phải giả. Rất nhiều chiêu thức võ công của cổ đại đều là nội ngoại kiêm tu. Nội công phối hợp với chiêu thức ngoại công mới có thể phát huy tác dụng. Nhưng mà Dương Quỳnh không có nội công làm trụ cột, hiện tại học cũng không kịp. Trái lại Âu Dương Đình cũng là một nhân tài, thế mà lại đem mấy bộ kiếm pháp hợp lại, sau đó bỏ những chiêu thức cần nội công đi, tổ hợp lại thành một bộ kiếm pháp mới đưa cho nàng. Dù như vậy, nhưng nàng cũng học rất lâu mới có thể miễn cưỡng đạt tới yêu cầu của Âu Dương Đình. Âu Dương Đinh vẫn luôn rất kì quái, Dương Quỳnh thoạt nhìn cũng không lợi hại là mấy, tại sao ngày đó lấy ít địch nhiều lại vẫn có thể bảo hộ hai vị phi tử chu toàn? Đối với vấn đề này, Dương Quỳnh đưa ra đáp án chính là -- không sợ chết, dám liều mạng.

Khang phi nói: “Trong cung này nơi nơi đều là thị vệ, vốn dĩ cũng không cần ngươi phải học võ công. Có điều nghệ nhiều cũng không áp thân, nếu thủ lĩnh Cấm Long Vệ muốn dạy ngươi, vậy ngươi hãy học cho tốt.”

Dương Quỳnh nhớ tới một chuyện, hỏi: “Nương nương, chuyện Nhu Xảo tối hôm qua, là do người an bài?”

“Dựa vào đâu mà ngươi lại khẳng định như vậy?”

“Chỉ bằng cảm giác. Thời điểm Nhu Xảo xuất hiện thật quá tốt rồi. Nói cũng rất rõ ràng lưu loát, luôn cảm giác là nàng đã diễn luyện rất nhiều lần.” Dương Quỳnh hồi tưởng lại tình cảnh tối qua, xác thực là nàng cảm thấy như vậy.

Khang phi cười, “Nơi nào lại có nhiều người nguyện ý đâm đầu vào cột trụ tự sát như thế? Nhu Xảo này cũng không dễ tìm đâu.”

Dương Quỳnh trừng lớn hai mắt nhìn, “Thật sự là nương nương?”

“Ngoại trừ bổn cung, có ai lại nguyện ý đi mưu tính chuyện này?” Khang phi bất đắc dĩ nói, cả triều văn võ đều chấp nhận kết quả mà Hoàng thượng đưa ra, không ai dám nghi ngờ. Cả Hậu cung cũng là như thế. Hoàng hậu mặc cho Liễu Thục phi kiêu ngạo hung hăng càn quấy, đơn giản là vì muốn chèn ép mình. Nàng ẩn nhẫn lâu như vậy, phủng Liễu Thục phi lâu như thế, chính là vì muốn để cho Liễu Thục phi phạm vào chúng nộ (nhiều người tức giận)

Nếu không phải trăm miệng một lời thì Hoàng hậu làm sao có thể nhận định Liễu Thục phi là quân cờ bỏ đi? Ở trong Hậu cung này, sự thật như thế nào không quan trọng, mà quan trọng là tâm tư của bề trên như thế nào. Nói một cách công bằng, sự xuất hiện của Nhu Xảo với tình hình ngày đó cũng không phải là không có sơ hở. Nếu có người đồng ý kêu oan cho Liễu Thục phi, nếu Hoàng thượng cùng Hoàng hậu vẫn không muốn từ bỏ Liễu Thục phi, thì cũng không phải là nàng không có cơ hội. Mưu tính của Khang phi, xưa nay đều không phải do sự tình như thế nào, mà là lòng người ủng hộ hay phản đối.

“Làm sao nương nương có thể tìm được Nhu Xảo?” Dương Quỳnh phát hiện, ở sau lưng mình không biết, hóa ra Khang phi lại mưu tính một chuyện lớn như vậy.

“Nhu Xảo cùng Yên Xảo đều có chữ sau là Xảo, là cùng một nhóm cung nữ vào cung, trước đó vài ngày bổn cung cho Yên Xảo ra ngoài làm việc, chính là vì muốn tìm hiểu càng nhiều chuyện càng tốt. Nha đầu Yên Xảo kia cũng là có bản lĩnh, vậy mà lại phát hiện ra Nhu Xảo, qua mấy lần tiếp xúc, Nhu Xảo liền đồng ý lấy cái chết để kêu oan cho tiền Thục phi.”

“Tại sao nàng sẽ trung tâm như vậy?” Dương Quỳnh tự hỏi, nói về chuyện chủ tớ, thì bản thân mình không có cách nào để lấy cái chết bồi táng chủ.

“Nếu ngươi bị bức ép đến sống không bằng chết, thì cũng sẽ không hỏi câu này.” Khang phi thấy Dương Quỳnh vẻ mặt không hiểu, tiếp tục nói: “Liễu Thục phi ngang ngược kiêu ngạo, không phải chủ tử dễ hầu hạ. Nhu Xảo là tâm phúc của tiền Thục phi. Nếu ngươi hại chết tỷ tỷ của mình, cả ngày đối diện với tâm phúc của tỷ tỷ, ngươi sẽ làm gì?”

Dương Quỳnh hiểu rồi. Hóa ra Nhu Xảo là bị ép đến bước đường cùng. Liễu Thục phi sẽ không tha cho nàng, sớm muộn gì cũng chết, vì vậy nàng mới đồng ý ở lễ thiên thu cáo trạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.