Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 117: Chương 117: Nội gián




Chương thứ một trăm mười sáu: Nội gián

Rời khỏi phòng giam, trở lại tiền thính của Chấp Hình Ti, cô cô Ngân Châu cười nói: “Nữ quan Thanh Diệp làm xong việc rồi sao?”

Dương Quỳnh nói: “Làm xong rồi.” Nói xong lấy chiếc khóa vàng từ trong ngực ra, nói: “Đây là đồ Yên Xảo nhờ ta đưa cho Khang phi nương nương, cô cô có cần kiểm tra không?”

Cô cô Ngân Châu cười nói, “Nữ quan Thanh Diệp nói gì vậy? Nếu là đưa cho nương nương, nô tỳ sao dám kiểm tra? Nữ quan Thanh Diệp cũng đừng nói như vậy.” Tuy nói như thế, nhưng nàng vẫn bí mật quan sát vài lần chiếc khóa vàng kia, thấy quả thật cũng chỉ là đồ vật bình thường của người nhà, nên cũng giả bộ hào phóng.

Khi Dương Quỳnh trở lại Cung Lung Hoa thì Khang phi cũng mới thức giấc ngủ trưa, vừa uống thuốc bổ vừa nghe Dương Quỳnh nói, cuối cùng nhận lấy chiếc khóa vàng của Yên Xảo nhìn một chút, “Cũng không phải đồ hiếm lạ gì.” Khang phi suy nghĩ một chút, nói: “Lúc này Yên Xảo lại giao cái này cho bổn cung, nhất định không thể không có nguyên do.” Nàng đưa chiếc khóa vàng cho Dương Quỳnh, phân phó nói: “Ngươi và Như Quyên nhìn xem bên trong có cơ quan gì hay không?”

Dương Quỳnh cùng Như Quyên quan sát hồi lâu cũng không thấy có vấn đề gì. Dương Quỳnh cố gắng hồi tưởng trí nhớ của mình, nàng cảm thấy trong chiếc khóa vàng này nhất định cất giấu cái gì đó.

“Có muốn mở ra xem không?” Như Quyên đề nghị nói.

Dương Quỳnh cảm thấy có khả năng, xin chỉ thị của Khang phi. Khang phi cũng không phản đối. Dương Quỳnh rút kiếm Ánh Nguyệt ra, dùng đầu kiếm cạy mở chiếc khóa vàng, quả nhiên bên trong có giấu đồ.

“Nương nương!” Dương Quỳnh đưa tờ giấy nhỏ giấu trong khóa vàng cho Khang phi.

Khang phi mở ra xem, chỉ thấy bên trong có một hàng chữ nhỏ, “Độc châm, chải đầu, Thiên Linh.”

Khang phi đưa tờ giấy cho Dương Quỳnh, Dương Quỳnh xem xong lại đưa cho Như Quyên. Như Quyên không biết chuyện Khang phi trúng độc có liên quan đến Thiên Linh, lúc này nhìn tờ giấy, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Thiên Linh có vấn đề? Chuyện này sao có thể?”

Dương Quỳnh nói: “Bất cứ chuyện gì cũng đều có thể. Lúc trước Yên Xảo hạ độc, có ai từng nghĩ nàng là nội gián?”

Như Quyên không nói, biểu tình của ba người đều rất nghiêm trọng.

Một lúc lâu sau, Khang phi ho một tiếng, “Chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật. Trước tiên các ngươi phục hồi lại khóa vàng, đừng để người ngoài nhìn ra sơ hở.”

Dương Quỳnh cùng Như Quyên hợp lực đưa khóa vàng trở lại trạng thái ban đầu. Như Quyên nói: “Nương nương, Yên Xảo viết trong giấy là 'Độc châm, chải đầu' rốt cuộc là có ý gì?”

Khang phi không nói lời nào, dường như đang lâm vào trầm tư. Dương Quỳnh cùng Như Quyên cũng không dám quấy rầy, ở một bên yên lặng canh giữ.

“Như Quyên.” Khang phi đột nhiên nói: “Ngươi có nhớ sáng hôm bổn cung trúng độc, Thiên Linh nhổ một sợi tóc bạc cho bổn cung hay không.”

“Nô tỳ nhớ rõ. Lúc đấy nương nương còn cười nói mình già rồi.”

Khang phi nói: “Lúc ấy bổn cung cảm thấy trên đầu đau nhói, bây giờ nghĩ lại, cảm giác giống như là bị châm đâm.”Manh mối Khang phi cung cấp này vô cùng có giá trị. Mọi người lập tức khởi động tư duy, dọc theo manh mối suy nghĩ tiếp.

“Bây giờ nghĩ lại, sau khi nương nương trúng độc hôn mê, trong lúc chúng ta đang phân tích chuyện này, quả thật Thiên Linh nói nhiều hơn mọi khi.” Như Quyên nhớ lại nói.

Thiên Linh luôn luôn hòa nhã ít lời. Lần đó không chỉ nói nhiều, mà còn ở chỗ quan trọng đưa ra ý kiến then chốt, do đó tầm mắt mọi người đều bị dẫn về phía Phùng Tiệp dư. Lúc ấy tình hình hỗn loạn, nên cũng không cảm thấy có gì không đúng, hiện giờ ngẫm lại mới phát hiện bất thường.

Nhưng chỉ như vậy thì không đủ, hiện tại vấn đề lớn nhất của các nàng là không biết chủ tử đứng sau Thiên Linh là ai. Thiên Linh không giống với Yên Xảo, sau khi Yên Xảo hạ độc các nàng mới phát hiện, huống chi là người luôn cẩn thận ổn thỏa như Thiên Linh?

“Bắt Thiên Linh tới, nghiêm hình tra khảo, không tin nàng không nhận tội.” Như Quyên nói.

Khang phi lắc đầu, “Một khi động đến Thiên Linh, người sau lưng lập tức sẽ rút tay về, chúng ra sẽ rất khó có thể tra được gì nữa. Có một cao thủ ở gần như vậy, bổn cung thật sự cảm thấy lo lắng.” Hiển nhiên, người sai khiến Thiên Linh không giống như đám người Liễu Thục phi, người này kiên nhẫn hơn, gian xảo hơn, cũng thông minh hơn. Khang phi linh cảm, có lẽ đây là đối thủ lớn nhất mà mình từng gặp trong Hậu cung. Nàng cũng không thấy sợ hãi, chỉ là, nàng nhất định phải thắng!

“Vậy thời khắc giám thị Thiên Linh, dù sao nàng cũng phải liên lạc với chủ tử của nàng.” Như Quyên lại đề nghị nói.

“Chuyện này đương nhiên phải làm, có điều trong thời gian ngắn chưa chắc đã có hiệu quả. Chúng ta phải nghĩ cách khác.”

Ba ngày sau, Lý Sung nghi truyền tin đến, nhận lời đề nghị của Khang phi, nguyện ý rời khỏi Điện Phong Nguyên. Khang phi cũng không qua loa, tìm lý do góp ý với Hoàng thượng. Đối với Lý Sung nghi, Hoàng thượng đã hoàn toàn không thèm để ý, nên muốn đi đâu cũng không nghĩ nhiều, liền chấp thuận đề nghị của Khang phi.

Đồng thời truyền đến tin tức, có kết quả tuyên án Trần Chiêu nghi và Hoắc Tiệp dư. Vụ án của các nàng sở dĩ kéo dài lâu như vậy là bởi vì Hoàng thượng muốn diệt trừ Trần gia và Hoắc gia. Trần gia và Hoắc gia tuy không phải đại gia tộc nhưng lại liên quan đến thủy vận của Giang Nam, quan hệ lợi ích rắc rối khó gỡ, chỉ cần xử lý không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến việc triều đình thu thuế, do vậy nên kéo dài lâu như vậy mới kết án. Trần Chi Dao bị kết tội mưu đại nghịch, thưởng lăng trì*. Trần gia chu di năm tộc, những người còn lại nhập nô tịch. Hoắc Ký Ngạo bị phán là đồng mưu của Trần Chi Dao, thưởng lụa trắng tự sát. Hoắc gia chu di tam tộc, những người còn lại lưu đày tám nghìn dặm, ngộ xá không được hồi hương. Người Hoắc gia từ nay không được vào triều làm quan.

(*lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu)

Thánh chỉ hạ xuống, toàn triều chấn động. Hoàng thượng lấy thế sấm vang lôi đình vững vàng khống chế thủy vận Giang Nam ở trong tay mình, làm rất nhiều nguyên lão trong triều nhìn với cặp mắt khác xưa.Cung Phượng Từ.

“Nghe nói khi Trần Chiêu nghi bị lăng trì vẫn không ngừng mắng chửi. Bộ dạng kia, muốn bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ.” Các cung nữ nhỏ giọng nghị luận.

Thái Quyên nghe thấy, vừa định ra ngoài mắng các nàng vài câu thì bị Hoàng hậu gọi lại.

“Phi tần bị phán lăng trì, cũng là lần đầu tiên của triều đại ta. Ngay cả Hậu cung cũng nghị luận thành như vậy, không biết bên ngoài sẽ nói thành dạng gì nữa? Nhiều chuyện là bản tính của các nàng, muốn cấm cũng không được. Để các nàng truyền tai nhau cũng tốt, cho những kẻ muốn trèo cao nghe một chút, miễn cho đến lúc đánh sai bàn cờ, lại rơi vào kết cục cả nhà rơi đầu, thiên đao vạn quả.”

“Vâng, nương nương.”

Thái Lăng nói: “Không ngờ lần này Hoàng thượng tức giận lớn như vậy, dĩ nhiên lại phán quyết lăng trì. Trần Chiêu nghi cũng có chút oan uổng.” Mọi người đều biết Trần Chi nghi cũng chỉ là muốn diệt trừ Khang phi, không phải muốn giết Hoàng thượng, tội mưu đại nghịch này, cũng thật là có chút oan uổng.

“Oan uổng?” Hoàng hậu cười nói: “Tình huống ngày đó các ngươi cũng nhìn thấy. Bên cạnh Hoàng thượng có Cấm Long Vệ bảo hộ, thích khách đương nhiên không thể đến gần. Nhưng nếu không có thì sao? Có lẽ Trần Chiêu nghi không có tâm tư kia, nhưng ai biết thích khách này có nghe lời hay không? Dù sao đó cũng là Hoàng thượng!” Hoàng hậu thở dài, “Bên cạnh Hoàng thượng không cho phép tồn tại nguy hiểm, dù chỉ là một chút ít. Bất luận kẻ nào dám vi phạm điều cấm này, đều chỉ có một tội mưu đại nghịch chờ sẵn. Trần Chiêu nghi là tự mình hồ đồ, nàng với Khang phi tranh đấu như thế nào, bổn cung sẽ không quản, Hoàng thượng cũng sẽ không quản, nhưng cố tình nàng lại muốn làm ra chuyện ám sát? Đâm đầu vào chỗ chết như vậy, còn oán được ai?”

“Nương nương nói đúng. Nô tỳ hiểu rồi.” Thái Lăng nói.

Thái Quyên nghĩ một chút, thở dài, “Từ khi nương nương hồi cung, trong cung này chưa từng yên ổn. Hai ba ngày lại xảy ra chuyện. Hiện giờ nương nương có vị phân cao, cũng không còn mấy người.”

Thái Lăng cười nói: “Thế nào? Ngươi sợ không còn nương nương để gọi sao?”

Hai người các nàng đã theo Hoàng hậu từ khi vào cung, luôn rất đắc lực. Hoàng hậu cũng không phải người nghiêm khắc với nô tài, bởi vậy hai người các nàng mới dám buông thả như vậy.

“Nói đến việc này, bổn cung đúng là muốn ngẫm nghĩ một chút. Tứ phi vẫn còn trống một vị trí, nhưng bổn cung cũng chưa thấy gấp gáp. Dù sao cửu tần hiện giờ chỉ còn lại ba người, tướng mạo xuất thân đều thuộc hạng thường. Trước tiên vẫn là thêm một vài người vào cửu tần đi. Hiện giờ như vậy ngay cả bổn cung cũng không nhìn được.”

Thái Quyên cười nói, “Nương nương nói rất đúng. Mấy ngày nay nô tỳ ở bên ngoài nghe nói nhóm chủ tử các cung đều chờ đại phong Hậu cung đến dài cổ rồi.”

Hoàng hậu gật đầu, “Mặc dù bổn cung chưa từng làm phi tần cấp thấp nhưng cũng biết các nàng không dễ dàng. Nếu tất cả mọi người đều ngóng trông, vậy việc này phải làm nhanh một chút.”

Cung Lung Hoa.

Sau giờ ngọ Chu Cẩm phi tới chơi.

Giờ đã sang tháng ba, thời tiết dần dần chuyển ấm, Khang phi liền cho người thường xuyên mở cửa sổ thông khí.

Lúc Chu Cẩm phi tiến vào, Khang phi đang cho người mở tất cả cửa sổ ở hậu điện ra.

“Hôm nay vẫn lạnh, thân thể ngươi còn chưa khỏe, cũng đừng vội mở cửa sổ, vạn nhất lại cảm lạnh thì sao khỏe được?”

Khang phi đưa Chu Cẩm phi vào tẩm điện, nơi này vẫn là nơi ấm áp nhất.

“Tỷ tỷ biết từ trước đến này ta đều như vậy, không khí ngột ngạt thì cả người cũng cảm thấy khó chịu. Chịu đựng cả một mùa đông, hôm nay mặt trời vừa vặn, nên sai các nô tài mở cửa sổ thông khí một lúc.”

“Ngươi nhớ chú ý thân mình là tốt rồi. Ta thấy ngươi ba bốn lần thỉnh thoảng lại trúng độc với sinh bệnh, bụng cũng lại không có động tĩnh gì, thật là khiến người ta sốt ruột.” Chu Cẩm phi cởi áo choàng, ngồi đối diện với Khang phi.

Khang phi cười nói: “Tỷ tỷ thế nào lại chỉ nói ta. Mấy ngày nay tỷ tỷ được Thánh sủng không ít, thế nào cũng không có động tĩnh?”

Chu Cẩm phi phỉ phui nói: “Ta là thật lòng thương ngươi, ngươi thì hay rồi, chỉ biết trêu chọc ta.”

Khang phi kéo cánh tay Chu Cẩm phi làm nũng nói: “Tỷ tỷ tốt, muội muội biết tỷ quan tâm ta, đừng nóng giận được không?”

Dáng vẻ xinh đẹp, vẻ mặt lại giả bộ ngốc nghếch, miễn cưỡng cũng chọc Chu Cẩm phi cười.

Khang phi thấy Chu Cẩm phi cười, cũng cười rộ lên, hỏi: “Sao hôm nay tỷ tỷ lại nói tới chuyện này?”

Chu Cẩm phi thở dài, “Không phải ngươi nhờ ta lưu ý tình hình trong Cung Hưng Hòa sao? Mấy ngày trước ta sang chơi ngồi một lúc, thấy Trịnh Quý phi mệt mỏi, không quá nguyện ý cử động. Ta thấy tình hình có chút không đúng, liền phái người chú ý Cung Hưng Hòa. Hôm qua các nô tài của Cung Hưng Hòa đi đổ bã thuốc. Ta tìm người kiểm tra, là bã thuốc giữ thai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.