___ “Không phải bệnh nặng gì.” ___
Chương một trăm sáu mươi: Thăm bệnh
Dương Quỳnh sửng sốt, “Kiếm Ánh Nguyệt không phải là do công chúa Triêu Vân đào lên sao?”
Khang phi cười nói, “Lời như vậy mà ngươi cũng tin? Công chúa Triêu Vân chỉ là một đứa trẻ, Khánh ma ma là người tập võ, sao có thể không phát hiện ra nàng? Coi như công chúa có may mắn đào được kiếm Ánh Nguyệt, thì nàng cũng có thể bí mật trả về chỗ cũ? Nói cách khác, chuyện này bổn cung không tin.”
“Nói như vậy, kiếm Ánh Nguyệt là do người khác đào lên?” Như Quyên ở một bên hỏi.
“Rốt cuộc có phải người khác đào hay không hiện giờ vẫn còn khó nói. Chúng ta cứ chờ xem, không bao lâu nữa tất cả cũng sẽ được phơi bày.” Khang phi nói đến đây thì thở dài, “Hy vọng mọi chuyện vẫn còn kịp.” Nàng tự nhủ trong lòng.
Tin tức Khang phi bị cấm túc nhanh chóng truyền khắp Hậu cung. Người cười trên nỗi đau của người khác cũng có, người giương mắt nhìn cũng có, người lo lắng cũng có. Chu Cẩm phi vừa nghe được tin tức này tức khắc muốn đi gặp Hoàng thượng, nhưng lại bị tin Hoàng hậu sinh bệnh không khỏe ngăn cản. Làm phi tử, trước hết nàng phải đến Cung Phượng Từ xem tình hình. Chu Cẩm phi đến Cung Phượng Từ mới phát hiện ra dĩ nhiên mình lại người đến đầu tiên.
Hoàng hậu nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, trong tẩm điện tràn ngập vị thuốc đông y.
“Cẩm phi, ngươi đến rồi.”
Chu Cẩm phi nói, “Thần thiếp nghe nói Phượng thể của Hoàng hậu nương nương không khỏe, nên tới thăm một lúc. Nương nương đã để thái y bắt mạch chưa?”
Hoàng hậu cười nói, “Không phải bệnh nặng gì. Thân mình của bổn cung vốn là như vậy, khí trời ấm áp thì lại mệt mỏi, nằm nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi. Thái Quyên, đưa Phù Dung các nàng đi nếm thử điểm tâm mới làm đi.”
Thái Quyên đáp, dẫn Phù Dung và Thược Dược rời đi.
Chu Cẩm phi hiểu là Hoàng hậu có lời muốn nói, liền lắng tai nhìn Hoàng hậu, đợi nàng lên tiếng.
Hoàng hậu ho hai tiếng, “Cẩm phi, chuyện của Khang phi ngươi hẳn đã biết?”
Chu Cẩm phi gật đầu.
Hoàng hậu tiếp tục nói, “Ngươi định làm gì? Đến cầu xin Hoàng thượng?”
Chu Cẩm phi nhìn Hoàng hậu, hiểu lời này của Hoàng hậu có hàm ý gì, “Thần thiếp xin Hoàng hậu nương nương chỉ bảo.”
“Chỉ bảo thì không có, nhưng nha đầu Như Quyên của Khang phi có tới đây chuyển lời, khiến Hoàng thượng tức giận là ý muốn của Khang phi, bị cấm túc cũng nằm trong dự liệu của nàng.”
Chu Cẩm phi nghe xong cảm thấy kì lạ. Lẽ nào Khang phi điên rồi sao? Vô duyên vô cớ chọc Hoàng thượng làm gì?
Hoàng hậu nhìn vẻ mặt của Chu Cẩm phi, cười cười, “Là bổn cung vô năng, liên lụy Khang phi phải diễn kịch này với bổn cung. Trịnh Quý phi trong người mang long tự, đương nhiên bổn cung có biện pháp giết đứa bé này, thế nhưng bổn cung không thể làm như vậy. Nếu liệt tổ liệt tông ở trên có biết sẽ trách tội bổn cung. Bất luận Trịnh Quý phi có làm gì thì đứa bé trong bụng nàng cũng vô tội. Bổn cung vốn định chờ nàng sinh hạ hài tử xong sẽ nói rõ ràng với Trịnh Quý phi, đáng tiếc thời gian không đợi ta, nên chỉ có thể mời Khang phi hỗ trợ.”