___ “Thiên Linh dạy nô tì làm như vậy.” ___
Chương thứ một trăm sáu mươi ba: Thật giả
Ngày thứ hai, cung nhân của Cục Thượng Thực đưa nguyên liệu nấu ăn đến Cung Lung Hoa. Một xe có cả rau và lương thực xuất phát từ Cục Thượng Thực tới Cung Lung Hoa. Thời điểm đi ngang qua hồ cá chép, bỗng có người chạy ra từ trong bụi hoa, va vào xe chở nguyên liệu. Hai thái giám phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể ổn định được chiếc xe.
“Ai! Ngươi đi đường kiểu gì vậy? Không có mắt à?” Một tên thái giám tức giận nói.
Cung nữ đụng phải xe vội vàng rụt cổ lui về sau, một người bước ra từ sau lưng nàng, chính là Đỗ Sung viện.
“Khí thế của hai vị công công lớn thật!” Đỗ Sung viện cười lạnh nói.
Hai thái giám vừa nhìn thấy nàng, lập tức cười xòa nói, “Nô tài không biết là người của Đỗ Sung viện, nô tài có mắt như mù, xin nương nương tha cho nô tài lần này.”
Đỗ Sung viện liếc bọn hắn một cái, “Miễn đi, đều làm việc cho Thiên gia. Chung quy cũng là nha đầu của ta phạm lỗi trước, ta cũng không làm khó các ngươi nữa. Linh Xảo, cho bọn hắn mỗi người một xâu tiền, coi như ngươi chịu tội.”
Cung nữ vừa mới đụng phải xe chở lấy hai xâu tiền từ trong tay áo ra, đưa cho mỗi người một xâu. Hai tiểu thái giám nhận lấy, tạ ơn Đỗ Sung viện, vui mừng hớn hở rời đi.
Sau khi hai người đi, sắc mặt của Đỗ Sung viện và Linh Xảo đều trắng bệch. Linh Xảo run giọng nói, “Nương nương...”
Đỗ Sung viện “Xuỵt” một tiếng. “Chúng ta về nhanh một chút, đừng để cho người khác nhìn thấy.”
Nguyên liệu nấu ăn được giao cho Cung Lung Hoa, Tố Tranh lấy mỗi thứ một ít, cho vào túi giấy, giao cho Dương Quỳnh. Mỗi tối Dương Quỳnh đều lén nhảy ra ngoài tường Cung Lung Hoa, đi tìm Ngô Đồng giám định nguyên liệu xem có vấn đề hay không. Mỗi một lượt nguyên liệu đều làm như vậy, lần này cũng không ngoại lệ.
Thái Y viện.
Ngô Đồng thấy Dương Quỳnh đẩy cửa vào, cũng không bất ngờ, vừa nhận nguyên liệu vừa nói, “Ngươi tới đúng lúc lắm, ta đã kiểm tra qua thi thể của Khánh ma ma rồi, là trúng độc chết. Bên trong là thạch tín rất phổ biến, ngoài tiệm thuốc đều có thể mua được, căn bản là không có biện pháp tra rõ. Nhưng có một chuyện rất kì lạ, có người nói nàng ăn cơm tối xong thì bị độc phát, thông thường người uống thuốc độc tự sát chắc sẽ không bỏ độc vào cơm ăn mới phải.”
“Ý của ngươi là, nàng bị người hạ độc vào cơm, nên mới bị độc chết.” Dương Quỳnh hỏi.
“Có thể làm cho Khánh ma ma ăn, cũng không dễ, chắc hẳn là ngụy trang rất khéo. Sau khi Khánh ma ma bị dụng hình thì không tập trung chú ý, cho nên mới mất mạng.” Ngô Đồng đang bắt đầu kiểm tra nguyên liệu Dương Quỳnh mang tới.
“Giết người diệt khẩu. Ngươi cảm thấy sẽ là ai?”
Ngô Đồng ngẩng đầu, “Sao ta biết được? Ta chỉ phụ trách nói nhưng gì ta thấy. Những chuyện suy đoán khác là việc của các ngươi.” Hắn vừa nói vừa nhíu mày, nhìn chằm chằm muối ăn trong tay, “Trong này có vài thứ.”