Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 141: Chương 141: Thư pháp




___ “Nữ nhi của Thẩm gia Giang Nam, quả nhiên là vô cùng ưu tú.” ___

Chương thứ một trăm bốn mươi: Thư pháp

Khang phi mặc cung y màu xanh nhạt ở trong đám hoa thơm cỏ lạ muôn hoa khoe sắc như vậy ngược lại có vẻ bắt mắt, đi tới chỗ mình ngồi xuống, Chu Cẩm phi ở bên cạnh nói, “Hôm nay muội muội tới cũng sớm.”

Khang phi cười nói, “Cũng không phải chưa từng tới sớm hơn tỷ tỷ? Gần đây trong cung không yên ổn, muội muội nào dám coi thường, đây còn không phải đến sớm để xem hướng gió hay sao.”

Chu Cẩm phi bĩu môi, “Ngươi đúng là thích lừa gạt người khác. Chuyện này càng ngày càng kéo dài, ta thấy hành động gần đây của Hoàng thượng, hiển nhiên là không muốn xử lý chuyện này.”

“Hoàng thượng không xử lý tất nhiên là có lý do để không xử lý. Chúng ta làm cung phi, chưa bao giờ có chỗ chen chân. Huống chi, hiện giờ nàng là người được coi trọng nhất trong Hoàng cung, lúc này tranh phong với nàng, không khác gì tự rước lấy nhục.” Khang phi nói, dư quang khóe mắt liếc về phía Trịnh Quý phi. Trịnh Quý phi ngồi bên cạnh Hoàng hậu, từ trên nhìn xuống địa vị rõ ràng cao hơn Khang phi và Chu Cẩm phi một bậc.

“Ngươi luôn là người có lý. Hiện giờ tiền triều Hậu cung đều rối loạn, thật đúng là làm cho người ta phiền muộn.” Thần sắc của Chu Cẩm phi có hơi sốt ruột.

“Tỷ tỷ lại nhận được thư nhà rồi sao?”

Chu Cẩm phi gật đầu, “Sáng nay trước khi ra cửa thì ta nhận được, sắp có đại chiến rồi, vô cùng căng thẳng. Phụ thân ta nói sau khi khai chiến, nếu không có chuyện gì lớn thì sẽ không gửi thư nữa, tránh cho tình ngay lý gian, khiến Hoàng thượng sinh nghi.”

Khang phi nghe xong an ủi, “Chu lão tướng quân thân kinh bách chiến, tỷ tỷ không cần phải lo lắng.”

Chu Cẩm phi hít một hơi, “Bây giờ cũng chỉ có thể mong như vậy. Chuyện bên ngoài ta không giúp được gì, cũng may trong cung còn có chuyện phải giải quyết.”

Dương Quỳnh đứng ở phía sau Khang phi, đứng sóng vai với Nguyên Hương. Ánh mắt của nàng vẫn đang quan sát tình hình xung quanh. Nơi đây không giống như trong cung điện, nơi này là một chỗ rộng lớn, nếu muốn giấu một thích khách ngược lại rất dễ dàng. Ánh mắt của nàng dường như không bỏ qua bất kì một thần thái nào. Đột nhiên một khuôn mặt làm cho tầm mắt của nàng dừng lại.

Đó là một người ăn mặc giống cung nữ, mười bảy mười tám tuổi, mặt trái xoan trắng trong thuần khiết, dung mạo ưa nhìn, mặc y phục cung nữ màu hồng. Gương mặt này trong trí nhớ của Dương Quỳnh có ấn tượng vô cùng sâu sắc, bởi vì đây là người đầu tiên Dương Quỳnh gặp khi đến thế giới này.

Thì ra nàng chưa chết, Dương Quỳnh có chút khó tin vào chính hai mắt của mình. Nguyên Hương ở bên cạnh thấy vẻ mặt nàng kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”

Dương Quỳnh lắc đầu, “Không có gì.”

Nguyên Hương cũng nhìn theo tầm nhìn của Dương Quỳnh, thấy không có gì bất ổn, nên cũng không hỏi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.