Mãi cho tới khi ăn xong cơm chiều rồi, mà Lâm Mộ vẫn còn trong cơn hoang mang không biết cái đầu thông minh vô song của An Cẩm Thành rốt cuộc đang suy nghĩ cái quỷ gì, đương nhiên cậu sẽ không nói cho Lâm Triều biết An Cẩm Thành tính “mua” Lâm Triều dạy mình chơi cờ, chủ yếu là có nói Lâm Triều cũng chưa hẳn sẽ đồng ý.
Sau khi trở về phòng ngủ, Lâm Mộ còn đặc biệt mở Wechat nhắn riêng với Lâm Triều “Chị dạy cờ một tiết bao nhiêu tiền á?”
Lâm Triều trả lời gần như lập tức: “Mi hỏi cái này để làm gì?”
Lâm Mộ: “Thì tò mò hỏi xíu á mà.”
Lâm Triều: “Chị dạy một mùa nghỉ hè mua cho mi đôi AJ đó.”
Lâm Mộ nhẩm tính trong lòng, giật mình nhận ra đúng là không rẻ ta.
Lâm Triều chắc là hiểu lầm cái gì, lại nhắn tin hỏi cậu: “Mi thiếu tiền xài à?”
Lâm Mộ nói: “Chẳng lẽ chị tính phát tiền cho em tiêu?”
Lâm Triều: “Kỳ này tham gia giải đấu, chị được sáu vạn tệ tiền thưởng.” Nói xong, còn kèm theo một cái meme hình “Phú bà”, sau đó lại đắc ý đệm thêm một câu “Nếu thiếu tiền quá thì chị đây bao nuôi mi cũng được.”
Lâm Mộ: “…”
Lục Nhung tắm xong, mở máy giặt lấy đồ lót đã được sấy khô ra, lần đầu tiên cậu mới dùng máy giặt có kèm chức năng sấy khô như này, trước đó còn phải nghiên cứu cách sử dụng cả buổi.
Cái áo ba lỗ rộng thùng thình kia của Lâm Mộ cũng đã giặt sạch, Lục Nhung cứ tưởng là Lâm Mộ thích mặc, liền cầm theo mang ra ngoài.
Trong phòng có bật điều hòa, mà cửa sổ sát sàn ở gần ban-công lại không đóng lại, gió đêm từ bên ngoài ào ào thổi vào, cuốn bức rèm gạc mỏng vuốt qua chân Lâm Mộ, mà thiếu niên cả người ngã chỏng gọng nằm trên giường, tay giơ di động không biết đang nhắn tin với ai.
Lâm Mộ cũng thấy Lục Nhung, chớp chớp mắt mấy cái, lập tức bật người ngồi dậy, hỏi “Cậu tắm xong rồi?”
Lục Nhung gật đầu, đứng ở cạnh giường từ trên cao nhìn xuống Lâm Mộ, hỏi “Đang tán gẫu với Lâm Triều à?”
“Làm sao cậu biết?” Lâm Mộ giơ di động cho đối phương xem, giọng điệu có chút chua chua “Chị tớ chơi cờ kiếm được quá trời tiền luôn.”
Lục Nhung nhìn thoáng qua một cái, không quan tâm lắm chuyện Lâm Triều kiếm được bao nhiêu tiền, bởi vì lát nữa phải xuống lầu dưới trông chừng Trần Mỹ Hoa uống thuốc, bèn thúc giục Lâm Mộ mau đi tắm rửa.
Đám nam sinh tắm rửa lúc nào cũng nhanh chóng, ngày hè lại oi bức muốn chết, Lâm Mộ cũng làm biếng không sấy tóc đã đi ra ngoài, cậu mặc vào cái áo ba lỗ rộng thoáng lúc ban sáng, cơ mà lần này khoác thêm một cái áo nỉ bên ngoài.
“Đi thôi.” Lâm Mộ cầm một cái khăn lau trùm trên đầu, đuôi tóc vẫn còn rịn bọt nước rơi xuống đất tí tách, Lục Nhung vươn tay, đè lại khăn lau giúp cậu lau khô tóc.
“Xong chưa á?” Lâm Mộ sốt sắng hỏi, tính qua loa lau mấy cái thôi, Lục Nhung nhìn cậu một cái, bỗng nhiên hai tay dùng sức, trượt cái khăn ra sau gáy Lâm Mộ sau đó kéo nhẹ một cái, Lâm Mộ cả người lảo đảo ngã dúi dụi vào lồng ngực Lục Nhung.
Lâm Mộ “…” Hai người họ chiều cao có hơi chênh lệch, cằm của cậu vừa lúc gác lên vai đối phương, Lục Nhung cũng thuận thế ôm lấy cậu, nhìn rất giống đang… chà lông giúp chó cưng.
Lục Nhung nói “Lau cho khô rồi đi.”
Lâm Mộ lầu bầu “Biết vậy sấy tóc cho rồi…”
Lục Nhung “Không phải cậu ghét nóng sao?”
Lâm Mộ chỉ đành ngoan ngoãn ngậm mồm, đứng im để Lục Nhung giúp mình lau khô tóc.
***
Trần Mỹ Hoa vẫn luôn nhớ đến buổi tối phải uống “Thuốc tiên”, không chịu ở lại trong phòng một mình, lúc Lục Nhung cùng Lâm Mộ xuống dưới lầu, thấy bà đang trùm chăn đi qua đi lại trong hành lang, Lý Tử, Mạc Hiểu Hiểu cùng Lâm Triều cũng chưa ngủ, ra ngoài đi tới đi lui cùng bà.
Lâm Mộ nhìn Lâm Triều ra dấu thủ ngữ 【 Tụi em xuống rồi, chị đi ngủ đi. 】
Lâm Triều 【 Giờ mới mấy giờ mà ngủ, chị đi luyện kỳ phổ một lát. 】
Lâm Mộ nghĩ chị mình kiếm tiền vất vả như vậy, có chút không nỡ 【 Hiếm lắm mới ra ngoài chơi một chuyến, đừng chơi cờ nữa. 】
Lâm Triều vươn ngón tay lượn trong không trung, tựa như đang vẽ vậy, cô “nói” 【 Chăm chỉ thì giỏi, thả nổi thì tàn 】
Thuốc bà nội phải uống không chỉ có một viên, Lục Nhung phải mất một phen trắc trở mới dỗ được bà uống, Trần Mỹ Hoa thắc mắc rất nhiều, uống được một nửa lại hỏi phải đến bao giờ mới biến thành Hằng Nga.
“Mỹ Mỹ vẫn chưa có thỏ con nha.” Lâm Mộ đổi ly nước khác cho bà “Ngày mai chúng ta đi xem thỏ con, chịu không nè.”
Trần Mỹ Hoa suy nghĩ “Mỹ Mỹ có thể nuôi thỏ con không?”
Lục Nhung đưa thuốc cho bà “Uống thuốc tiên mới nuôi được.”
Trần Mỹ Hoa lập tức ngoan ngoãn uống thuốc, rồi lại như sực nhớ ra cái gì, nói “Phải có cây hoa quế nữa, thỏ con phải sống dưới gốc cây hoa quế.”
Lâm Mộ còn nhớ trong vườn nhà Lục Nhung có trồng một gốc cây hoa quế, cơ mà chắc là còn lâu lắm mới nở hoa được.
Giống như sợ bà nội lại đữa ra mấy yêu cầu kỳ kỳ quái quái kiểu như “Thỏ ngọc giã thuốc” hay “Ngô Cương chặt thụ” vân vân, sau khi bà uống xong thuốc Lục Nhung liền giục bà đi ngủ, Trần Mỹ Hoa hiếm thấy rất nghe lời, mà cũng có thể là do mệt mỏi quá, lên giường nằm một chốc đã ngáy khò khò.
Xác định bà ngủ rồi, Lục Nhung với Lâm Mộ mới cùng nhau trở lên lầu, lúc vào phòng Lâm Mộ không kềm được hỏi “Mỗi ngày cậu đều phải như vậy sao?”
Lục Nhung sửng sốt, chợt hiểu đối phương là đang hỏi cái gì, liền bình tĩnh gật đầu “Đại khái.”
Lâm Mộ nhìn nam sinh, không lên tiếng.
Lục Nhung bật cười “Đừng nhìn tớ như vậy, cũng không đáng thương tới mức đó đâu.”
“Không phải đáng thương.” Lâm Mộ thở dài một hơi, ngẫm nghĩ một chút, nói “Cậu thật sự tốt quá.”
Lâm Mộ nhìn đối phương, thật lòng nói “Cậu là tốt nhất trên thế giới này.”
Lục Nhung không phải chưa từng được ai khen, mà ngược lại người ngoài thường xuyên khen ngợi cậu.
Hàng xóm, họ hàng, cô thầy, thậm chí là những người xa lạ chỉ có duyên gặp mặt một lần, đều ngợi khen cậu “Hiếu thảo” “Chịu khó” “Là một đứa trẻ ngoan”.
Mấy từ ngữ chỉ được cái mẽ ngoài ấy, tựa như một chiếc bánh xe xoay tròn lặp lại xoay tròn lại lại, tựa hồ như bọn họ cảm thấy cậu nên là như vậy, hay giống như khi có những người xa lạ bố thí thiện ý, cảm thông hay cả thương hại thì, cậu nên biết ơn trng lòng, rồi bối rối vì không biết làm sao báo đáp mà nhận lấy chúng.
Nhưng… có đôi khi Lục Nhung vẫn sẽ nghĩ, rốt cuộc thì mình muốn cái gì?
Cậu muốn ngủ một giấc ngủ no tròn, muốn thử được ngủ nướng một lần, hi vọng mình có thể nhẹ nhàng thoải mái ăn hết một bữa cơm, cậu không muốn bị người khác nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ khi đứng trước công chúng, cậu thầm mong mình có thể ngẩng đầu mà sống, chẳng cần cảm thấy xấu hổ hay mất mặt nữa.
Nhưng là, hiện tại cậu thích một người, người nọ bảo rằng cậu là tốt nhất trên thế giới này.
Không phải ngợi khen, không phải thương hại, không có nên hay không nên.
Chỉ đơn giản là Lâm Mộ nâng cậu đặt vào trung tâm của toàn bộ thế giới mà thôi.
Nửa đêm, Lâm Mộ mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Lục Nhung ngủ ở bên cạnh cậu, nằm thẳng hai tay đặt lên bụng.
Đây là một tư thế ngủ hết sức tiêu chuẩn nề nếp, cũng không nghe ai bảo tượng trưng cho bất ổn không yên gì, Lâm Mộ kề sát lại gần, dùng trán khẽ dán lên gò má của đối phương.
Lục Nhung cũng tỉnh.
Mượn ánh trăng nhìn rõ gương mặt Lâm Mộ, hỏi cậu sao lại tỉnh dậy?
Lâm Mộ khẽ giọng nói, khó lắm mới có dịp ngủ cùng nhau, cứ thế mà ngủ thôi thì rất đáng tiếc.
Lục Nhung buồn cười, vươn tay ra, lòng bàn tay cách một lớp áo ba lỗ thùng thình dán sát lên ngực Lâm Mộ, quả tim bên trong đập thật sự rất nhanh, nhưng cũng hết sức mềm mại, khiến người ta phải thận trọng nâng niu.
Lâm Mộ cúi đầu, hôn lên môi đối phương.
Lục Nhung không cử động, chỉ nhìn xem cậu.
“Lông mi của cậu dài thật đó.” Lâm Mộ cố ý nói như thế, lại vươn tay ra khảy nhẹ lông mi của đối phương.
Lục Nhung dịu ngoan nhắm mắt lại.
“Đừng nhìn tớ hoài như vậy.” Hồi lâu sau, Lâm Mộ mới lên tiếng, khẽ phàn nàn như oán trách “Tớ sợ tiếng tim đập lớn quá, làm cậu nghe không rõ, không biết tớ thích cậu đến cỡ nào.”